
đừng nói cho ba cháu biết”.
Bác Chương thở dài rồi đi ra ngoài. Tư Tồn run lẩy bẩy đứng trước bàn làm việc, không dám nói gì.
Mặc Trì chống nạng, chầm chậm bước đến bên cô. Hông của anh cũng bị thương, mỗi bước đi là đau nhói tới tận tim. Anh lặng lẽ dìu Tư Tồn vào nhà
tắm, dùng khăn lạnh đắp lên mặt cho cô. Tư Tồn đã khóc ròng hai ngày
trời, mắt mũi sưng húp cả lên. Đôi mắt lanh lợi thường ngày của cô giờ
đã sưng thành một đường chỉ bé tí.
Tư Tồn khóc nhiều tới mức cạn
kiệt sinh khí, lúc này chỉ có thể thút tha thút thít không thành tiếng.
Mặc Trì tỉ mỉ dùng khăn ướt lau mặt, lau mắt, mũi và cả miệng cho cô.
Nước mát xoa dịu làm cho Tư Tồn dễ chịu hơn một chút, cô dần dần trấn
tĩnh lại. Thấy mặt mũi Mặc Trì không chỉ lấm lem vết máu mà toàn thân
anh cũng dính đầy bùn đất, cô đưa tay ra giúp anh cởi áo khoác ngoài.
Anh bắt buộc phải thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ và bôi thuốc. Mặc Trì
đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, tự mình làm lấy mọi thứ.
Bị đẩy ra
ngoài, Tư Tồn cứ đứng yên ở cửa chờ đợi, trên tay cầm bộ đồ ngủ của anh. Mặc Trì nhận lây bộ đồ, không nói gì mà dắt cô tới bên giường và dìu cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. Tư Tồn chìa tay ra nắm chặt lấy cánh tay
Mặc Trì. Mặc Trì dừng lại trong tích tắc, anh cúi người xuống, đặt lên
trán cô một nụ hôn. Anh chưa từng hôn cô chăm chú, nhẹ nhàng, thận
trọng, kì diệu mà không mang một chút dục vọng nào như thế, tưởng như
anh đang hôn một thiên thần mới chào đời.
Sau hai ngày không ăn
uống gì, cuối cùng Tư Tồn cũng không gắng gượng được nữa. Cô ngủ thiếp
đi trong ánh mắt dịu dàng của Mặc Trì. Giấc ngủ say khiến cô không được
chứng kiến ánh mắt chan chứa yêu thương nhưng đầy đau khổ của anh, không cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng của anh, cũng không hay biết nụ hôn nhẹ
bỗng như chuồn chuồn điểm nước anh đặt lên môi cô. Khi cô phát ra tiếng
ngáy nho nhỏ, Mặc Trì đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Tư Tồn tĩnh dậy sau cơn ác mộng. Cô ôm mặt khóc nức nở, đầu đau như búa bổ. Cả căn
phòng tối om, cô dò dẫm ra khỏi giường, làm kinh động cô giúp việc vừa
chợp mắt.
“Cô tĩnh rồi à?” Cô giúp việc thỡ phào nhẹ nhõm, vội vã bật đèn. Tư Tồn kinh ngạc phát hiện tay mình đang được tra ống truyền
dịch.
“Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi đấy. Y tá truyền cho cô
thuốc an thần và dịch dinh dưỡng. Cô thấy thế nào rồi? Có cháo tiểu mễ
đây, để tôi bưng đến cho cô ăn nhé”, cô giúp việc nói.
Tư Tồn nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. “Mặc Trì đâu rồi?”, cô hoảng hốt kêu lên. Anh không ở bên cạnh canh chừng cô, có phải anh không còn cần
cô nữa, hay anh đã ngã bệnh rồi?
“Cô ơi, mau nói cho cháu biết,
Mặc Trì đi đâu rồi?” Tư Tồn kéo tay cô giúp việc, nước mắt rơi lã chã,
ánh mắt van nài. Cô nhớ lại, hôm qua Mặc Trì đã quyết đấu với Giang
Thiên Nam, anh đã thua thảm hại, còn bị Giang Thiên Nam đánh thương tích khắp người. “Anh ấy đi tìm Giang Thiên Nam rồi phải không? Hay anh ấy
bị đưa vào bệnh viện?”, Tư Tồn bắt đầu nói năng lung tung, không đầu
không cuối.
“Không phải, cậu chủ đang ở trong thư phòng. Cả ngày
nay cậu ấy vẫn chưa ra ngoài, Thị trưởng Mặc và Chủ tịch Trần đều rất lo lắng. Hôm nay hai người họ đều đi Bắc Kinh công tác cả rồi. Trước khi
đi, họ dặn tôi trông chừng cô”. Cô giúp việc thấy không giấu được Tư
Tồn, đành phải nói hết sự thật
Tư Tồn ngắt ống truyền khỏi tay,
bước ra khỏi giường nhưng không ngờ chân cô lại mềm nhũn, vừa đặt xuống
đất đã suýt ngã. Cô giúp việc vội vàng đến dìu cô dậy và lập tức mang
bát cháo đến: “Nếu cô muốn đi lại, cũng phải ăn chút cháo cho có sức
đã”.
Tư Tồn húp một ngụm hết sạch bát cháo rồi chầm chậm đi tới
trước cửa thư phòng. Đặt tay lên nắm đấm cửa, trong lòng cô đột nhiên do dự. Cô nhớ ra mình đang gặp phải chuyện gì, Mặc Trì vì cô mà đã bị
người ta sỉ nhục ra sao. Trái tim cô run lẩy bẩy. Cô đã gây ra chuyện
tày đình đó, Mặc Trì liệu có chấp nhận tha thứ cho cô không?
Tư
Tồn xoay nắm đấm cửa, cánh cửa từ từ m ra, nhưng bên trong vừa im ắng
lại vừa thâm u. Mặc Trì có thể đi đâu đây? Tư Tồn vô thức bật điện và
hét lên kinh hãi. Mặc Trì bất động ngồi đó, khuôn mặt không chút biểu
cảm, cũng không động đậy gì, giống như một pho tượng khắc khổ.
“Mặc Trì...”, cô run rẩy gọi tên anh. Ánh mắt anh vô hồn trống rỗng. Anh thoáng liếc sang nhìn cô rồi trở lại u tịch như trước.
Tư Tồn đi lên phía trước, quỳ bên cạnh Mặc Trì. Ống quần bên trái của anh
trống rỗng, rũ trên thành ghế, vị trí gần với gốc chân còn sót lại đang
rỉ máu. Tư Tồn hoảng hồn, lẩy bẩy nói: “Anh sao thế? Anh vẫn còn đang
chảy máu kìa?” Cô luống cuống vén ống quần bên trái của anh lên, chỗ gốc chân ngắn ngủn mềm yếu đó đang sưng vù, vết thương đã kết thành những
bọc máu nhỏ.
Để mặc Tư Tồn luống cuống bên cạnh, ánh mắt anh vẫn trcíng rỗng nhìn về phía trước, không một chút phản ứng.
Tư Tồn khóc ầm lên: “Mặc Trì, em biết em sai rồi. Em là người con gái
không ra gì, anh trừng phạt em đi, anh nói gì với em đi mà!” Cô nắm tay
anh, áp lên mặt mình.