
Đôi tay vốn thon dài, trắng trẻo của Mặc Trì đã
sưng lên như hai cái bánh bao, chỗ khớp tay cũng bị nứt ra. Tư Tồn hết
nhìn tay rồi lại nhìn chân của anh, cô đột nhiên hiểu ra, anh đang tự
hành hạ bản thân mình.
“Mặc Trì, sao anh lại thế này?” Nước mắt
cô tuôn rơi, lăn qua gò má nhợt nhạt rồi nhỏ xuống cái chân tàn tật của
Mặc Trì. Nước mắt đắng chát làm vết thương ở chân anh đau nhói lên. Anh
khẽ rùng mình.
“Mặc Trì... em sai rồi. Lẽ ra, em nên sớm nói cho
mọi người biết em đã kết hôn... Em không nên đi học môn tiếng Anh... Em
nên thừa nhận sai lầm với nhà trường... Họ sẽ không tìm đến anh...”
Tay Mặc Trì chầm chậm giơ lên rồi đặt lên đầu Tư Tồn giống như thường ngày
anh vẫn hay xoa xoa mái tóc của cô. Một lúc lâu sau, khóe miệng khẽ run
rẩy, anh từ từ nói: “Em không làm sai gì cả, là anh đã sai. Anh không
nên là một kẻ tàn phế khiến em bị ức hiếp”, giọng nói của anh trầm mà
khản đặc.
“Không phải! Không phải!”, Tư Tồn điên cuồng gào lên. Mặc Trì đã hoàn toàn hiểu lầm cô.
“Em chưa bao giờ chê anh tàn phế. Không phải vì lí do đó mà em không nói sự thật với mọi người. Chỉ là em ngại nói ra... Em thật sự đã sai
rồi...’’, Tư Tồn khóc nức nở: “Em đã cho Giang Thiên Nam cơ hội để tấn
công em... là em đã làm tổn thương anh...” Cô sà vào lòng anh, áp khuôn
mắt chan chứa nước mắt lên mặt anh. Hàng râu cứng ngắc của anh xuyên vào tận trái tim cô, cô thấy lòng mình đau nhói. Mặc Trì vẫn không có chút
phản ứng gì. Khi cô hôn anh, anh đã đẩy cô ra.
Mặc dù, anh dùng
sức rất ít nhưng Tư Tồn cảm thấy như mình bị đẩy bật ra. Anh đã đẩy trái tim cô ra xa, có phải anh không còn cần cô nữa không?
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm linh hồn, cô vừa gào vừa khóc: “Em thật sự không
chê anh... Anh không thể bỏ em được, anh hãy trừng phạt em, nhưng xin
anh đừng bỏ em...”
Ánh mắt anh dừng lại đôi chút trên khuôn mặt
cô, trong đôi mắt đó thoáng hiện một nét khổ đau, rồi lại trở về trạng
thái u tịch. “Anh muốn ngồi một mình”, Mặc Trì lạnh nhạt nói.
“Không được. Anh đang chảy máu, sắc mặt rất xấu, để em băng bó rồi mang cơm
cho anh ăn”. Tư Tồn giống như đang ngồi trên đống lửa, vồn vã sắp đặt
mọi chuyện nhưng lại không biết nên làm gì trước tiên. Cô không dám rời
xa anh nửa bước, chỉ sợ rời ra rồi anh sẽ không bao giờ cho phép cô quay lại bên anh nữa.
“Không cần, anh không sao”, giọng nói của anh càng trở nên lạnh nhạt hơn.
Tư Tồn quỳ xuống, ôm lấy cái chân duy nhất của anh, ngoan cố lắc đầu nói: “Không!”
“Ra ngoài đi”. Câu nói của anh càng lúc càng ngắn gọn, dường như anh đã dồn toàn bộ sức lực trong người để nói ra vậy. Anh dựa vào thành ghế, không động đậy thêm nữa.
Anh không còn cần cô nữa... Tư Tồn tuyệt vọng nghĩ. Sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, đến bờ môi cũng tái. Một ngày nay anh
không ăn uống gì rồi, làm sao chịu đựng nổi? Cô nghiến răng, quay người
đi ra ngoài.
Một lúc sau, cô giúp việc làm theo yêu cầu của Tư
Tồn, bưng một bát cháo vào thư phòng nhưng Mặc Trì đã khóa trái cửa lại. Từng làm việc lâu năm cho nhà họ Mặc, cô giúp việc hiểu rõ tính cách
ngang bướng của Mặc Trì. Bà bất lực lắc đầu rồi quay đi.
Tư Tồn
nằm lăn lộn trên giường, những gì xảy ra mây ngày qua dần dần hiện lên
trước mắt cô như một bộ phim điện ảnh. Ba ngày trước mọi chuyện vẫn còn
tốt đẹp. Hôm đó là Chủ nhật, bệnh tình của Mặc Trì vừa mới đỡ, họ cùng
nhau đi dạo phố. Khi qua rạp chiếu phim thì thấy tấm họa báo của phim
Chuyện tình núi Lư. Trên tấm họa báo đó, hai nhân vật chính Trương Dư và Quách Khải Mẫn mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc. Bộ phim này kể lại một
câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và lãng mạn. Trên báo chí có viết, đây là bộ
phim giải phóng tư tưởng, vì ỉần đầu tiên miêu tả trực diện tình yêu của những người trẻ tuổi. Chiếc váy Trương Du mặc trong phim được rất nhiều cô gái thành thị bắt chước mặc theo. Mặc Trì xếp hàng mua vé nhưng khi
đến lượt họ thì vé đã bán hết sạch rồi. Tư Tồn cảm thấy hơi thất vọng.
Mặc Trì nói, tuần sau anh sẽ đến xếp hàng mua vé trước mấy ngày, đợi
cuối tuần Tư Tồn về nhà thì cùng nhau đi xem.
Giang Thiên Nam đã
kiếm được vé xem phim Chuyện tình núi Lư và mời cô đi cùng. Tuy bề ngoài Tư Tồn tỏ ra không hứng thú, nhưng trong lòng lại mong chờ đến cuối
tuần để cùng Mặc Trì tới rạp chiếu phim.
Tư Tồn không buồn nghĩ tới việc nhà trường sẽ xử lí cô thế nào, chỉ nghĩ cách làm sao để Mặc Trì tha thứ cho mình.
Cô đã bị người đàn ông khác cưỡng hôn. Ở quê cô, người ta sẽ coi đó là một hành động trái với thuần phong mĩ tục. Người phụ nữ như thế chẳng khác
nào đôi giầy rách, bị coi là dâm phụ, không đáng tha thứ. Cô còn nhớ một trường hợp, đó là vợ của Trương Khánh ở thôn Đông khi lên núi hái củi
đã bị lão già góa vợ Nhân Thắng sỉ nhục. Bàn tay bẩn thỉu của lão đã
vuốt lên mông chị. Nhân Thắng uống rượu say liền đem rêu rao chuyện này
với Trương Khánh. Vợ Trương Khánh không chịu được ánh mắt dè bỉu, xét
nét của dân làng nên đã nhảy xuống sông Thiên Mã tự vẫn.
Sự việc
lần này của c