pacman, rainbows, and roller s
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210180

Bình chọn: 9.5.00/10/1018 lượt.

i bắt đầu đã bị xúc
phạm nặng nề như vậy. Mặc Trì trong lòng không khỏi tự trách mình, ai
bảo anh mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này chứ?
Phần chân trái thì trống huơ trống hoác, cái chân duy nhất còn lại không đủ sức giúp anh lên xe buýt như một người bình thường. Lúc này, toàn bộ hành khách trên xe đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Một chàng trai ngồi
gần cửa xe chủ động đứng dậy nhường chỗ, không kịp để anh thoái thác, đã ấn luôn anh xuống ghế.

Cô gái đứng gần đó lên tiếng khen ngợi: “Anh tốt thật đấy!”

“Có gì đâu, tôi học Lôi Phong làm việc tốt mà”, chàng trai cười nói.

Đâu đó trên xe phát ra những tràng cười rôm rả. Mặt Mặc Trì xám lại, trông còn đáng sợ hơn bầu trời trước cơn mưa bão.

Khi mới hòa nhập lại với xã hội, anh đã nhận được không ít sự quan tâm tận
tình, ơ cơ quan, vì người ta nể mặt ba anh nên luôn tôn trọng anh. Người ta cố gắng đốì xử với anh như với một người khỏe mạnh, không cố ý nhìn
chằm chằm vào chân anh. Nhưng lúc này đây, mọi người trên xe đều hiếu kì quan sát cái chân tàn tật của anh, thậm chí có người còn chỉ trỏ này
nọ. Anh tưởng rằng khi có Tư Tồn rồi, anh sẽ không thèm bận tâm đến ánh
mắt của người khác nữa, nhưng bây giờ, anh thật sự sắp không chịu nổi
nữa rồi. Anh nắm chắc tay cầm, kìm chế bản thân để khỏi liều lĩnh nhảy
xuống xe hòng trốn chạy những ánh mắt vô tình đó.

Đại học Phương
Bắc nằm gần bến cuối cùng, lúc này xe đã thưa thớt người. Lúc xe vào
bến, nhân viên bán vé dìu anh xuống, còn thiện ý nói với anh: “Về sau
anh ra ngoài nhố kèm người đi cùng, đi một mình thế này bất tiện lắm”.

Trái tim Mặc Trì đau như bị đâm một nhát. Anh hoảng loạn gật đầu, chân vừa
chạm đất, liền vội vã đi ngay về phía cổng trường. Anh thấy như không
phải mình đi cứu Tư Tồn nữa mà là để cô cứu anh.

Trên đường đi
Mặc Trì vừa hỏi han, vừa nhìn biển chỉ dẫn, cuối cùng cũng đến được
Phòng Quản lí sinh viên. Cô giáo Trương không chỉ kinh ngạc mà còn có
chút hào hứng khi nhìn thấy Mặc Trì: “Anh thật sự là chồng của Chung Tư
Tồn sao?”

Hóa ra chồng cô là một người tàn tật, chẳng trách cô lại thành ra như thế.

“Tư Tồn ở đâu? Các người đã làm gì cô ấy?”, Mặc Trì trầm giọng nói.

“Chúng tôi làm được gì Chung Tư Tồn chứ? Anh hãy tự mình đi hỏi xem vợ anh đã làm gì”, cô giáo Trương nói.

Cô giáo Trương đưa Mặc Trì đến phòng kí túc xá của Tư Tồn. Tầng ba là một
bài toán khó với anh, mỗi khi leo lên được một tầng anh lại nghỉ ngơi
giây lát. Cô giáo Trương động lòng trắc ẩn, muôn dìu anh lên nhưng bị
anh đẩy ra. Anh phải giữ chút thể diện cuối cùng của mình.

Khu kí túc xá của nữ sinh rất ít khi có đàn ông ghé thăm, sự xuất hiện của Mặc trì đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Một
người tàn tật, chỉ có một chân, bước đi khó nhọc, anh ta đến kí túc nữ
làm gì?

Họ đi đến trước cửa phòng 302, cô giáo Trương gõ cửa
nhưng không đợi bên trong đáp lời đã đẩy cửa đi vào. Ba người ngồi trong phòng hoàn toàn bất ngờ.

Thời gian này, Tư Tồn đáng lẽ phải iên
lớp nhưng từ hôm qua tới giờ cô không chịu rời khỏi phòng lấy nửa bước.
Vu Tiểu Xuân sợ cô nghĩ quẩn nên ở lại trông chừng. Buổi chiều, Giang
Thiên Nam cũng nghỉ học, lẩn vào phòng Tư Tồn xin nhận tội. Tình huống
éo le thế này, cộng thêm sự xuất hiện của Mặc Trì khiến không khí càng
trở nên căng thẳng.

Tư Tồn nhìn thấy Mặc Trì, nước mắt liền tuôn
rơi như mưa. Lần này, cô không giống như những lần gây họa trước, nhìn
thấy Mặc Trì là sà ngay vào lòng anh. Hai ngày nay, lòng cô luôn canh
cánh một câu hỏi, đó là làm thế nào để đối diện với Mặc Trì. Câu trả lời vẫn chưa tìm ra thì anh đã đột ngột xuất hiện. Cô co người vào góc
giường của Vu Tiểu Xuân, run lên bần bật.

“Chung Tư Tồn, chồng em tới rồi, em nói xem đây là chuyện gì?”

Nước mắt Tư Tồn tuôn rơi lã chã, cô tuyệt vọng lắc đầu.

Giang Thiên Nam kinh ngạc vạn phần, lên tiếng hỏi: “Tư Tồn, em thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Vu Tiểu Xuân cũng ngạc nhiên không nói nên lời. Cô đã từng gặp Mặc Trì,
đây chẳng phải là người anh họ mà cô thường hỏi Tư Tồn sao?

Mặc
Trì không còn ái ngại trước ánh mắt của những người khác nữa. Anh đến
bên Tư Tồn, vứt nạng sang một bên rồi ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Em đừng
sợ, đã có anh ở đây rồi”.

Tư Tồn không ngừng lắc đầu, cố sức đẩy
anh ra. Cô thấy mình không xứng đáng với vòng tay của Mặc Trì. Mặc Trì
vẫn ôm chặt cố quyết không buông ra và nói nhỏ bên tai cô: “Không có
chuyện gì đâu, chúng mình về nhà đi”.

Cô giáo Trương kể lại toàn
bộ sự việc cho Mặc Trì. Anh cố nín uất ức, nghe từ đầu đến cuối câu
chuyện nhưng không đưa ra bất cứ đánh giá gì. Đợi cô giáo Trương nói
hết, anh mới nói: “Cô giáo, tôi có thể đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi vài
ngày được không?”

Cô giáo Trương đồng ý. Mặc Trì lại nhờ cô cho
dùng điện thoại của văn phòng, gọi điện nhờ bác Chương đánh xe tới đưa
Tư Tồn về. Cô đã khóc ròng hai ngày nay, chẳng ăn chẳng uống gì, cơ thể
suy nhược tới