
ấy chăn che kín mặt.
Tư Tồn ngồi bên mép giường, nghĩ lại chuyện lúc mới xảy ra, Vu Tiểu Xuân
đã quên ăn quên ngủ, thậm chí còn nghỉ học để chăm sóc cô, còn vì cô mà
cãi nhau với hai cô giáo Phòng Quản lí sinh viên tới điều tra. Ba năm ở
trường đại học, cô dành phần lớn tâm tư cho Mặc Trì. Vu Tiểu Xuân lại
giống như một cái bóng luôn ở bên cạnh cô, lấp đầy cuộc sống thời sinh
viên của cô. Họ cùng nhau ăn cơm, lên lớp và tự học. Vu Tiểu Xuân trong
lòng có tâm sự gì cũng đều nói với cô. Tư Tồn thấy, dù thế nào, cô vẫn
cần nói chuyện với Vu Tiểu Xuân.
Cô đứng bên giường của Vu Tiểu Xuân, khẽ gọi: “Tiểu Xuân”.
Vu Tiểu Xuân vẫn xoay lưng lại.
“Tiểu Xuân, mình xin lỗi. Mình không cố ý giấu bạn”. Gần đầy, Tư Tồn không
ngừng nói “xin lỗi” với những người xung quanh. Cô thấy mình có tội với
cả thế giới này, đặc biệt với Mặc Trì. Nếu xin lỗi thật sự có tác dụng,
cô sẵn sàng nói một ngàn lần câu “xin lỗi” để đổi lại sự tha thứ của Mặc Trì, đổi lại cuộc sống vui vẻ như trước kia.
Vu Tiểu Xuân tức
giận quay sang nói với Tư Tồn: “Mình có bí mật gì cũng đều chia sẻ với
cậu. Vậy mà cậu lại lừa mình trong suốt ba năm qua”.
“Mình không cố ý...”, Tư Tồn đáp một cách yếu ớt.
“Cậu còn dám nói là không cố ý sao? Chẳng phải mình vẫn luôn miệng nhắc tới
người anh họ tàn tật của cậu hay sao. Vậy mà chưa một lần cậu nói đó là
chồng cậu”.
“Mình...”
“Cậu thích sự phù phiếm, không muốn mình biết cậu có chồng tàn tật”, Vu Tiểu Xuân kết luận.
“Không phải như vậy. Mình chưa bao giờ chê bai gì anh ấy”.
“Cậu chính là người như thế đấy!”, Vu Tiểu Xuân nói xong lại trùm chăn kín mít. Tư Tồn lại lặng lẽ trở về giường của mình.
Một ngày cuối tuần lại tới. Hồi trước, cứ được nghỉ học lặ, Tư Tồn ngay lập tức chạy như bay về nhà họ Mặc. Nỗi nhớ Mặc Trì da diết, nhớ đến phát
điên khiến cô không thể nào để chậm trễ một phút một giây. Song tuần đó, cô không nhận được bức thư nào của anh. Nghĩa là, anh chưa tha thứ cho
cô sao? Vậy thì cô phải ỉàm thế nào để đốì diện với anh đây?
Ngày Chủ nhật, mọi người trong phòng cô đều ở lại kí túc. Tư Tồn trốn trong
chăn, tâm trí đột nhiên nhớ về những ngày đầu học nhập học. Hồi ấy, có
lần cô và Mặc Trì giận nhau, thấy mấy tuần liền cô không về nhà, Mặc Trì đã tới trường học tìm cô. Trong trái tim cô, đó là hồi ức đẹp đẽ nhất.
Mặc Trì đã đối với cô bằng tất cả lòng bao dung, sự dịu dàng và tình yêu chân thành của mình, thật sự khiến Tư Tồn cảm động và trở thành vợ yêu
của anh.
Bây giờ nếu cô không về nhà, Mặc Trì liệu có đến tìm cô
không? Nếu anh tìm đến, cô sẽ không màng tất cả mà lao vào vòng tay của
anh, nói cho anh biết cô đau khổ và hối hận biết nhường nào.
Nếu
như anh ấy không đến... Nghĩ tới đây, Tư Tồn bỗng nhiên thấy thông suốtt lạ thường. Nếu anh ấy không đến, sao cô lại không chủ động về với anh
cơ chứ. Cô đã từng hứa rằng, tuần nào cũng về nhà với anh. Qua tuần này, anh chắc chắn sẽ tha thứ cho cô. Cô trở về bên anh, đem tất cả sự dịu
dàng, ân cần và tình yêu để đổi lại sự tha thứ của Mặc Trì. Cô và anh
nhất định sẽ lại bên nhau hạnh phúc như những ngày xưa.
Nghĩ tới
đây, Tư Tồn bỗng phấn chấn hẳn lên. Chỉ cần có Mặc Trì ở bên, thì dù cả
thế giới quay lưng lại với cô cũng không sao hết. Cô liền chui ra khỏi
chăn, ăn mặc chỉnh tề và rời khỏi trường học.
Ở phương Bắc, cuối
tháng Chín đã là cuối thu. Tư Tồn lên xe buýt, ngồi bên cửa sổ. Gió lạnh luồn qua khe cửa, chạm vào da thịt khiến cô run lên bần bật, thế nhưng
trong lòng cô lại thấy phấn chấn, tràn trề hi vọng. Cô tin vào tình yêu
cô dành cho Mặc Trì, cũng như tin vào tình yêu Mặc Trì dành cho mình.
Tình yêu ấy nhất định sẽ làm tan chảy băng giá giữa hai trái tim.
Xe buýt đi qua rạp Công Nhân, họa báo phim Chuyện tình núi Lư lại một lần
nữa đập vào mắt Tư Tồn. Hai diễn viên Trương Dự và Quách Khải Mẫn vẫn
cười tươi như thế. Mặc Trì đã từng nói, hạnh phúc trong phim chính là sự phản chiếu cuộc sống thực của họ. Lúc ấy, Tư Tồn chỉ im lặng dựa vào
lòng anh, tất cả đều thật đẹp đẽ. Bây giờ nhìn lại tấm họa báo, một nỗi
ghen tị với những nhân vật trong phim vô cớ trào lên trong lòng Tư Tồn.
Họ vẫn đang nắm giữ trong tay hạnh phúc của mình, còn hạnh phúc của cô
lại đang lặng lẽ ra đi. Đột nhiên, cô nảy ra ý tưởng mua vé xem lại
Chuyện tình núi Lư, cô sẽ lại cùng Mặc Trì đi xem bộ phim này. Tình yêu
trong phim chắc chắn sẽ một lần nữa làm bùng cháy ngọn lửa tình yêu giữa họ.
Đúng lúc này, xe buýt tới trạm. Tư Tồn nhảy khỏi xe, một
mạch chạy tới quầy bán vé. Phía trước vẫn còn một hàng dài xếp chờ mua
vé, còn Tư Tồn đứng mãi tận cuối hàng. Một lúc sau, phía sau cô đã thêm
độ hơn chục người nữa. Tư Tồn âm thầm cầu nguyện, cô nhất định phải mua
được vé.
Hàng người phía trước cứ ngắn dần đi, chỉ cần chờ một
cặp tình nhân nữa là tới lượt Tư Tồn. Tim cô đập thình thịch. Cô rút
tiền ra sẵn và chờ đợi. Nhưng cặp tình nhân kia vừa nhận xong vé thì đã
có tiếng nói phát ra từ ô cửa sổ bán vé