XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210530

Bình chọn: 7.5.00/10/1053 lượt.

cứ ngồi như thế cho tới khi màn đêm buông xuống. Khi Tư Tồn bật đèn lên, sắc mặt Mặc Trì càng lộ rõ vẻ nhợt nhạt.

Cô run rẩy nói: “Mặc Trì, để em đỡ anh lên giường, được không?”. Mặc Trì trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu.

Tư Tồn không chịu được nữa nên cố lay Mặc Trì rồi hét lớn: “Mặc Trì, em xin anh, hãy nói với em một câu đi!”

“Nói gì bây giờ?”, Giọng nói của Mặc Trì trở nên bình thản khác thường.

“Anh hãy mắng em, trách em, sao cũng được. Em đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ, nhưng anh đừng trừng phạt chính mình vì sai lầm của em như
thế”, Tư Tồn hét lớn.

Mặc Trì khẽ lắc đầu: “Em không làm gì sai cả”.

Tư Tồn thần người ra, thở dốc. Sự bình thản của Mặc Trì khiến cô càng thấy sợ hãi. Mặc Trì bám vào thành bàn, tự mình đứng dậy rồi nhấc lấy cây
nạng, đi ra ngoài.

“Mặc Trì, anh đi đâu?”, Tư Tồn lớn tiếng hỏi.

“Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi”.

“Đây là phòng của chúng ta? Anh còn phải đi đâu nghỉ ngơi?”

Mặc Trì không nói gì, chỉ chầm chậm bước ra ngoài, hướng về phía thư phòng.

Nước mắt Tư Tồn như lũ tràn qua đê, cứ thế tuôn trào không ngớt. Bởi vì sự
tồn tại của cô mà Mặc Trì không thể ở lại trong căn phòng của chính
mình. Sức khỏe của anh làm sao chống chọi được nếu phải ngủ trên chiếc
ghế sô pha chật chội trong thư phòng.

Tư Tồn lặng lẽ xuống tầng.
Dù thế nào, cô cũng không muốn liên lụy tới anh nữa. Nếu như sự ra đi
của cô có thể khiến anh ngủ một giấc thật ngon thì...

Tư Tồn đi
lang thang vô định trên đường. Trời mỗi lúc một khuya, người qua lại
mỗi lúc một vắng dần. Cô không biết nên đi đâu về đâu, dù là nhà họ Mặc
hay trong kí túc, cô đều không được chào đón. Cô nhớ tới nhà mình ở
quê... Nhưng theo phong tục ở nông thôn, con gái đã bị gia đình chồng
đuổi đi thì còn mặt mũi nào quay về nhà mẹ đẻ nữa.

Tư Tồn bất
giác đi về hướng trung tâm thành phố, lại đi qua rạp Công Nhân. Cô lôi
ra hai tấm vé xem phim. Rạp chiếu phim đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn một
vài công nhân đang gỡ tấm họa báo phim chuyện tình núi Lư xuống. Tư Tồn
đứng chôn chấn ở đó, nhìn họ đặt từng tấm họa báo lên xe ba bánh, xe nổ
máy rồi đi xa dần. Nụ cười rạng rỡ của Trương Du và Quách Khải Mẫn lấp
ló sau vẻ đẹp của núi Lư, mỗi lúc mỗi xa.



Con tàu đang đi về hướng Nam, phong cảnh hai bên đường mỗi lúc một lùi dần
về phía sau. vẻ um tùm tươi tốt của cây cối phương Nam dần thay thế
khung cảnh tiêu điều của phương Bắc cuối thu. Tư Tồn ngồi ghế bên cửa
sổ, gương mặt như mất hồn. Cô đã giữ tư thế ấy suốt cả ngày hôm nay.
Người phụ nữ đi cùng cô con gái nhỏ ngồi đối diện gọt cho cô một quả táo nhưng Tư Tồn lắc đầu từ chối.

“Đi cả ngày rồi mà tôi vẫn chưa thấy cô ăn gì cả”, người phụ nữ lên tiếng.

Tư Tồn bặm đôi môi nứt nẻ: “Em không thấy đói”.

“Không đói cũng phải ăn chứ. Ngồi tàu như thế này mệt lắm. Thế cô định đi tới
đâu?”, Người phụ nữ vừa cho con gái ăn vừa hỏi han.

“Núi Lư”, Tư Tồn hờ hững đáp.

Người phụ nữ nói với vẻ hào hứng: “Tôi cũng đến núi Lư. Đâ'y quả là một nơi
tuyệt vời. Cô tới đó du lịch à? Gần đây tôi thấy nhiều người tới đó
lắm”.

Tư Tồn cười nhạt cho qua chuyện. Cô tới núi Lư để làm gì cô cũng không biết nữa. Nụ cười rạng rỡ của Trương Du và Quách Khải Mẫn
trên tấm họa báo đã hấp dẫn cô. Đã có lúc Mặc Trì và cô từng cười rạng
rỡ như thế. Bây giờ, tất cả những gì cô đọc được trong mắt Mặc Trì chỉ
là nỗi đau khổ bất tận.

Cô không biết làm thế nào để cứu vãn tình thế. Vào thời khắc bước chân lên tàu, cô đã nghĩ, có lẽ núi Lư sẽ cho cô câu trả lời.

“Tôi đi núi Lư thăm người nhà”. Người phụ nữ mỉm cười rồi kể lể, vuốt tay cô con gái nhỏ, bắt chước giọng cô bé: “Mẹ con mình đi thăm bố, phải không con? Con có nhớ bố không?” Khuôn mặt chị lộ rõ nụ cười hạnh phúc.

Người phụ nữ cười nói với Tư Tồn: “Chồng tôi đóng quân dưới chân núi Lư. Lần
này tranh thủ được nghỉ phép, tôi tới thăm anh ấy. Anh ấy bảo tôi mang
con bé đi cùng, coi như du lịch một chuyến. Chúng tôi kết hôn năm năm
rồi mà tôi chưa một lần đến núi Lư”.

Tư Tồn gật đầu. Người phụ nữ lại hỏi: “Trông cô trẻ như vậy, chắc chưa kết hôn đâu nhỉ?”

“Em có chồng rồi”, Tư Tồn đáp.

“Ồ, trông không giống gì cả. Nhìn cô cứ như sinh viên đại học ấy”, người
phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao cô lại đi du lịch một mình vậy? Bây giờ
người ta đi du lịch toàn có đôi có cặp cả. Chồng tôi nói, năm nay khách
tới du lịch nhiều hơn hẳn những năm trước”.

Tư Tồn không nói gì
nữa, hướng mặt về phía cửa sổ, ngắm khung cảnh bên ngoài. Người phụ nữ
cũng không để ý, lại bôc một nắm hạt dưa dúi vào tay Tư Tồn: “Cô cắn hạt dưa cho vui”.

Tư Tồn không nỡ từ chối ý tốt của người phụ nữ, cô khẽ nói: “Cảm ơn chị!”

“Tôi trông mặt mũi cô ủ dột thế kia, chắc có khúc mắc gì với chồng phải
không? Đừng quá cô' chấp. Vợ chồng với nhau không nên để bụng lâu? Mây
năm trước tôi với bô" con bé cũng xảy ra chuyện. Tôi muốn anh ấy chuyển
nghề nhưng anh ấy không