Polly po-cket
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210634

Bình chọn: 10.00/10/1063 lượt.

Tư Tồn thấy người mình hơi nặng, hóa ra Mặc Trì đã
ngã vào lòng cô lúc nào không hay.

Với sự giúp đỡ của nhân viên
nhà khách, Tư Tồn đưa Mặc Trì tới phòng khám dưới chân núi. Cái ngày
nhận được cuộc điện thoại từ Tư Tồn, Mặc Trì không kịp bắt chuyến tàu
hỏa từ thành phố X tới núi Lư. Lòng như có lửa đốt đứng ngồi cũng không
yên, anh đành bắt xe tới Bắc Kinh, đợi ở nhà chờ suốt một đêm ròng mới
lên được tàu tới núi Lư. Trên đường đi, anh không ăn uống được gì. Trước đó, sức khỏe của anh vô"n đã như ngọn đèn trước gió, sức mạnh khiến anh trụ vững được suốt cả cuộc hành trình là khát khao cháy bỏng được gặp
Tư Tồn. Cô bác sĩ không tiếc lời phê bình Tư Tồn: “Sức khỏe của chồng cô như thế này mà cô còn để anh ấy tới tận núi Lư”. Mệt mỏi quá độ, thần
kinh căng thẳng, ăn uống thiếu chất, cộng thêm vết thương ở chân chưa
lành, tất cả cùng hùa vào đánh gục Mặc Trì. Vậy mà, tỉnh dậy trong lúc
truyền nước, anh còn nở nụ cười yếu ớt, nói với bác sĩ: “Bác sĩ đừng
mắng cô ấy, là do tôi nhất quyết đòi đến đây”.

Tư Tồn ngồi bên
cạnh, chạm nhẹ tay lên trán anh, may mắn làm sao anh không bị sốt. Mấy
ngày trước anh vừa trải qua một trận ốm nặng, nếu bây giờ mà sốt nữa
chắc chắn sẽ gây tổn thương lớn tới phổi.

Mặc Trì tựa vào đầu giường, hỏi Tư Tồn: “Em trọ ở đâu thế?”

“Em ở nhà khách Hương Sơn Duyên, cách chỗ này không xa”, Tư Tồn đáp.

Mặc Trì tự mình tăng tốc độ của bình truyền: “Truyền nước xong chúng ta quay về nơi em trọ nhé”.

Tư Tồn vội vã ngắt lời Mặc Trì: “Không được, bác sĩ nói, cơ thể anh bị suy nhược trầm trọng, không được vận động mạnh thêm nữa”.

Mặc Trì âu yếm nhìn cô, nói với giọng êm tai: “Chỉ mấy bước đường núi thôi mà, không sao đâu”.

Nhưng vừa dứt lời, Mặc Trì đã mệt tới mức ngủ thiếp đi, Tư Tồn rón rén chỉnh
chậm lại tốc độ bình truyền. Một tiếng đồng hồ sau, một bình truyền đã
hết. Lúc cô y tá tới thay thuốc, Mặc Trì đã tỉnh dậy, anh sống chết giấu tay ra sau không cho cô y tá châm kim. Anh nói muốn mang thuốc về nhà
khách Hương Sơn Duyên.

Bác sĩ liền vội đến, nói với giọng bực
dọc: “Sao cậu cứng đầu thế nhỉ? Xin hỏi cậu là đại quý tử nhà ai? Phòng
khám này là do cậu mở đấy hả? Cậu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

Mặc Trì cười cầu hòa, xin bác sĩ: “Phòng khám là nơi cứu người chết, giúp
đỡ người bị thương. Tôi giờ không chết, cũng chẳng thương tích gì, để
tôi về nhà chắc chắn sẽ tốt hơn ở đây. Xin bác sĩ cho tôi ra viện!” Anh
nhìn bác sĩ với đôi mắt thuần khiết mà sâu thăm thẳm. Cô bác sĩ trẻ
không “đấu” lại được anh chàng, chỉ còn cách đưa cho anh mấy bình thuốc
và đồng ý cho anh xuất viện. Bác sĩ còn dặn dò cẩn thận, nhất định phải
truyền hết thuốc. Mặc Trì nhìn Tư Tồn cười nói: “Bác sĩ yên tâm, vợ tôi
cũng là một y tá cừ khôi đấy”.

Cả ngày Mặc Trì không ăn uống gì,
sức lực chẳng còn lấy một chút, lúc cầm nạng lên, tay anh bất giác run
rẩy. Tư Tồn một tay cầm nạng, vòng tay anh lên cổ mình, tay còn lại ôm
lấy lưng anh. Có đến hai phần ba thể trọng của Mặc Trì để vào người Tư
Tồn. Họ cứ thế từng bước, từng bước chậm chạp đi về phía nhà khách.

Về tới phòng, Tư Tồn đỡ anh nằm lên giường. Lúc này nhà ăn đã đóng cửa, cô nhờ nhấn viên phục vụ chuẩn bị một bát cháo nóng. Mặc Trì yếu tới mức
không đủ sức cầm bát cháo lên. Tư Tồn bón cho anh ăn từng miếng rồi đỡ
anh nằm xuống và tiếp tục truyền thuốc cho anh.

Sau khi làm xong
mọi việc, cô tới ngồi bên mép giường, âu yếm nhìn anh chăm chú, giống
như thể đang coi sóc sinh mạng của chính mình vậy. Mặc Trì nắm chặt tay
cô. Bàn tay anh vừa lạnh vừa tái, nhưng anh nắm mạnh tới mức khiến Tư
Tồn cảm thấy hơi đau. Mặc Trì khẽ nói: “Anh sẽ không bao giờ để em rời
xa anh nữa”.

Tư Tồn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô nói: “Anh chịu tha thứ cho em rồi sao?”

Mặc Trì lắc đầu khiến lòng cô lại trở nên nặng nề. “Anh chưa từng trách
em... Anh chỉ trách mình là một kẻ tàn phế, không có khả năng bảo vệ em. Anh ghen tị với Giang Thiên Nam. Anh ta khỏe mạnh, có thể yêu mà không
phải lo lắng gì...”

Tư Tồn vội vã ngắt lời anh: “Nhưng người em yêu là anh!”

Đôi mắt Mặc Trì trở nên ảm đạm, anh chậm rãi nói: “Anh đã quá chìm đắm
trong nỗi đau của bản thân mà quên đi cảm nhận của em, vì thế anh mới
lạnh lùng với em. Hôm đó, sau khi phát hiện em bỏ đi, anh đã vội vã tới
trường tìm em. Em không ở giảng đường, cũng không ở kí túc. Lúc đó đã
muộn lắm rồi, trời lại tối nữa nhưng không ai biết em ở đâu. Anh đã nghe được nhiều điều người ta đơm đặt về em, chúng thật sự rất khó nghe...
Mẹ cũng lo lắng cho em, mẹ đã nói với anh về cuộc nói chuyện giữa hai
người. Anh gần như phát điên, ở trường em đã phải chịu nhiều â'm ức như
vậy, về tới nhà còn bị mẹ mắng... vậy mà anh lại đối xử với em không ra
gì. Làm sao em có thể tiếp tục ở lại nhà chứ? Anh điên cuồng ra ngoài
tìm em, đi tới mọi nơi chúng ta từng đến. Mẹ kéo anh về, bảo anh ở nhà
chờ điện thoại, mẹ cũng phái nhiều người đi tìm kiếm...” Mặc Trì nói đến đây, không kìm nổi xúc động, lồng ngực c