
m bảo là một cô gái
lớn lên ở nông thôn, thậm chí còn có chút giông Hoa kiều ở hải ngoại mới về. Giây phút nhìn Tư Tồn diện áo mới, Mặc Trì thấy tim mình đập cuồng
loạn trong lồng ngực. Sao trước đây anh lại không nhận ra Tư Tồn vốn là
một cô gái vô cùng xinh đẹp? Mặc Trì khẽ ho một tiếng, che giấu cảm xúc, vờ quay sang hỏi Tịnh Nhiên: “Em có thích không?”.
Tịnh Nhiên
vốn thân hình mảnh mai, mặc gì cũng vô cùng xinh đẹp, liền ranh mãnh đá
bóng sang chân Tư Tồn: “Anh đang hỏi chị kìa”, nhưng Tư Tồn chỉ im lặng
cúi đầu.
Thấy Tư Tồn im lặng không nói, Mặc Trì trong lòng không khỏi lo lắng, không biết cô ấy còn giận mình nữa không?
“Chị dâu! Chị thích lắm phải không? Chị mau nói gì đi chứ!”, Tịnh Nhiên nhìn Tư Tồn líu ríu hỏi.
Tư Tồn lúc này mới miễn cưỡng gật đầu, lí nhí đáp: “Thích”.
Thật là vô cùng nhẹ nhõm, Mặc Trì tìm cách chuyển luôn đề tài: “Mấy bài toán hôm qua, em đã hiểu hết chưa? Lát nữa đến thư phòng, anh sẽ giảng tiếp
cho em”.
Những thí sinh dự thi đại học đều bắt buộc phải điền tên trường mình muốn thi vào phần đãng kí nguyện vọng. Với thành tích học
tập xuất sắc, Tịnh Nhiên không mâ't nhiều thời gian để đưa ra quyết định thi vào Khoa Kinh tế trường Đại học Bắc Kinh; còn Tư Tồn, theo lời gợi ý của Trần Ai Hoa, đăng kí vào trường Đại học Phương Bắc. Mặc Trì hiểu
suy nghĩ của mẹ, có lẽ bà không muốn để Tư Tồn đi học quá xa. Tâm ý của
anh cũng có chút phức tạp, nửa muốn Tư Tồn có thể cùng Tịnh Nhiên đến
Bắc Kinh học, nửa muốn cô ở lại thành phố này. Nhưng nghĩ đến việc, khó
khăn lắm mới thuyết phục được mẹ đồng ý cho Tư Tồn dự thi, Mặc Trì không dám bàn luận thêm gì. Vả lại, nếu so sánh với Tịnh Nhiên về kiến thức
cơ bản, Tư Tồn dự thi trường đại học ở đây sẽ chắc chắn hơn nhiều.
Ngày thi đang đến mỗi lúc mỗi gần, Tịnh Nhiên cũng không khỏi cảm thấy lo
lắng, ngày nào cũng học đến tận đêm khuya. Tư Tồn càng không dám qua loa đại khái. Lượng kiến thức rất lớn cần học chỉ dồn vào trong một tháng,
Mặc Trì luôn bắt cô học đủ mười tám tiếng mỗi ngày, các môn Ngữ văn,
Chính trị và cả Toán nữa. Không thể yên tâm, tối nào Mặc Trì cũng kiểm
tra cô bằng rất nhiều câu hỏi. Khi thấy sự tiến bộ ngày một rõ rệt của
Tư Tồn, Mặc Trì tuy không nói ra nhưng áp lực trong lòng đã vơi nhẹ đi
nhiều. Thêm nữa, nhìn kết quả bài thi thử mà Tịnh Nhiên mới mang về cho
Tư Tồn làm, Mặc Trì thầm nghĩ, mười phần thì cô đã Cầm chắc chín phần
trong tay rồi.
Không ngờ, năm ngày trước kì thi, lúc mang bữa
sáng đến phòng cho Mặc Trì, Tư Tồn thấy anh vẫn nằm trên giường. Rón rén lại gần giường mới thấy Mặc Trì đang trằn trọc lăn qua lăn lại, khuôn
mặt đỏ rực lên. Tư Tồn vô cùng sợ hãi khi sờ lên thấy toàn thân anh nóng như lửa đốt. Tư Tồn hoảng loạn gọi người tới, cô giúp việc lập tức chạy lên, xem qua tình hình của Mặc Trì rồi nhấc điện thoại gọi xe cứu
thương, sau đó mới gọi cho bà Trần Ai Hoa, nhắn bà đến thẳng bệnh viện.
Xe cứu thương tới, cô giúp việc gọi Tư Tồn giúp thay áo cho Mặc Trì.
Trước tình cảnh đó, Tư Tồn thực sự khâm phục sự bình tĩnh của cô giúp
việc, trong lòng không ngừng tự trách bản thân; sao mình lại có thể quá
hoảng loạn như vậy.
Ở bệnh viện, có một vị bác sĩ thường xuyên khám bệnh cho Mặc Trì nên rất hiểu tình trạng cơ thể anh.
Ông nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ, thử máu và đo nhịp tim. Mặc Trì lúc này
đã sốt cao hơn bôn mươi độ, hơn nữa còn bị co rút tràng vị. Sau khi khám một lượt, vị bác sĩ đó cho biết tình hình của Mặc Trì đang vô cùng nguy hiểm, nếu không mau hạ sốt rất có thể sẽ ảnh hưởng đến bệnh viêm phổi
mãn tính.
Mặc Trì nhanh chóng được truyền hai chai dịch để hạ sốt và chống tiêu viêm. Vốn đã không đồng ý việc thi cử của Tư Tồn, cộng
thêm việc thấy Mặc Trì thức đêm thức hôm chuẩn bị bài vở cho cô, nay
nhìn con trai ốm nặng nằm đó, Trần Ái Hoa vô cùng tức giận, quay sang
trách mắng Tư Tồn: “Đều tại cô cả đấy!” Tư Tồn chỉ biết mím chặt môi, cố nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, rồi lặng lẽ ở bên cạnh trông nom Mặc Trì. Khi nâng đầu dậy cho anh uống nước ấm, bàn tay chạm vào
phần gáy nóng hầm hập và bỏng rát của anh khiến trái tim cô nhói đau.
Mặc Trì hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, hễ nước vào đến miệng lại ho
hết ra ngoài, bác sĩ nói cứ đà này sẽ còn nôn mửa nghiêm trọng hơn.
Trong dạ dày vốn không có chút thức ăn nào, anh chỉ toàn nôn ra dịch
vàng và cả máu nữa. Mỗi lần như vậy, chất dịch và máu đều bắn hết lên
người Tư Tồn. Nhưng cô chỉ lau người qua loa rồi lại ôm lấy đầu Mặc Trì, kiên nhẫn cho anh uống nước. Vẻ như rất khó chịu, anh cứ lắc đầu mãi
không thôi. Tư Tồn chỉ còn biết ôm chặt anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc và khẽ gọi tên Mặc Trì để Mặc Trì dần dần trấn tĩnh lại.
Sau khi truyền hết hai chai dịch, Mặc Trì không những không hạ sốt mà còn chìm
sâu hơn vào mê man. Mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm mái tóc anh khiến Tư Tồn
vô cùng lo lắng. Trước đây khi còn sống ở quê, cô nhớ có cách hạ sốt rất nhanh. Tư Tồn liền chạy đi lấy một chậu nước lạnh, nhúng khăn vào, vắt
kiệt nước