XtGem Forum catalog
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329131

Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.

hể đánh anh, mắng
anh, cắn anh, làm gì cũng được, nhưng không bao giờ được phép bỏ nhà đi
như vừa rồi nữa nhé”.

“Vì sao?"

“Bởi vì...”, Mặc Trì cố ý làm ra vẻ tội nghiệp: “Chân anh không khỏe, làm sao mà đuổi kịp được em”.

Tư Tồn cúi đầu, đưa tay chạm vào chỗ đầu gối bị thương của Mặc Trì và cảm
thấy chỗ đó lạnh như đóng băng, rồi cô lại xoa lên phần chân trái còn
lại của anh, nỗi thương cảm trào dâng trong lòng. “Anh yên tâm”, cô nói: “Anh không cần đuổi theo em nữa vì từ nay em sẽ không bao giờ rời xa
anh cả”.

Vào bữa sáng ngày hôm sau, Tịnh Nhiên thông báo với mọi
người Giang Phinh Đình sẽ đón chuyến xe sớm trở về Bắc Kinh. Trần Ái Hoa nói với vẻ khách khí: “Sao cháu về sớm thế? Không phải ban đầu đã dự
định tuần sau khai giảng mới về sao?”

Giang Phinh Đình mặt mũi
phờ phạc, dường như đã mất ngủ cả đêm: “Thưa cô, cháu có việc gấp phải
về trước. Cảm ơn cô đã tiếp đãi cháu trong những ngày qua”.

“Thế cũng được, sau này có thời gian lại tới chơi”. Công việc vô cùng bận
rộn nên Trần Ái Hoa cũng không để tâm đến chuyện đã xảy ra thêm nữa. Bữa sáng xong xuôi, bà cùng Thị trưởng Mặc vội vã đi làm ngay.

Lúc
Mặc Trì thay giày và chuẩn bị đi làm thì Giang Phinh Đình đưa cho một
anh bức họa: “Mặc Trì, đây là bức họa em đã thức cả đêm qua để vẽ, tặng
anh đấy”.

Mặc Trì đón lấy bức tranh và mở ra xem. Giang Phinh
Đình vẽ rất đẹp, tuy chỉ là vẽ lại theo trí nhớ nhưng đã làm toát lên cả hình hài lẫn thần thái của nhân vật trong tranh. Mặc Trì nhìn một lúc
rồi trả lại bức tranh cho cô: “Anh không thể nhận được”.

Đột
nhiên giữa chừng Tư Tồn xông ra giành lấy bức tranh và hết lời khen
ngợi: “Đẹp thật đấy. Giang Phinh Đình, sau này em chắc chắn sẽ trở thành một họa sĩ lớn”.

Giang Phinh Đình mỉm cười: “Chị Tư Tồn, nếu chị thích em tặng lại cho chị đấy. Em không còn muốn trở thành họa sĩ nữa,
đây có lẽ là bức tranh cuối cùng mà em vẽ”.

Tư Tồn không khách
khí nhận luôn bức tranh, rồi hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu: “Em có thiên
phú như thế, tại sao lại quyết định không vẽ nữa?”

Giang Phinh
Đình nhìn xuông chân phải cứng đờ của Mặc Trì, muốn nói gì đó nhưng lại
thôi. Một lúc sau, cô mới nói lí nhí: “Em muốn trở thành một bác sĩ giỏi giống như mọi người trong gia đình”.

Một tuần sau, kì học mới
lại bắt đầu. Tịnh Nhiên và Từ Lan quay lại Bắc Kinh, công việc của vợ
chồng Thị trưởng Mặc mỗi lúc một bận rộn, họ thường xuyên phải đi công
tác tới Bắc Kinh và các tỉnh thành khác trong nhà chỉ còn lại mỗi Tư Tồn và Mặc Trì.

Ngày đầu tiên khi Tư Tồn trở lại trường học, giáo
viên chủ nhiệm lớp đã đến tìm cô để thông báo thành tích học tập của cô
cao nhất toàn Khoa. Chỉ có điều do đang dính lỗi phạt nên cô không được
nhận học bổng. Thầy chủ nhiệm còn cổ vũ cô hãy nỗ lực hơn nữa, chăm chỉ
học tập để học kì này được “xóa án”, năm sau sẽ có cơ hội được nhận học
bổng.

Hiển nhiên, sau đó cô trở thành nhân vật nổi tiếng của Đại
học Phương Bắc. Tuy không được nhận học bổng, không lọt vào danh sách
sinh viên tiên tiến, cũng không được đại diện cho sinh viên cũ phát biểu trong Lễ khai giảng, nhưng cô lại trở thành thần tượng của những sinh
viên mới Khóa 1978.

Cuối năm 1977, Tư Tồn tham gia kì thi đại học đầu tiên của cả nước sau Cách mạng văn hóa, cho tới mùa xuân năm 1978
cô nhập học. Đến tháng Bảy năm 1978, Bộ giáo dục lại tổ chức kì thi đại
học vào mùa thu, sinh viên mới nhập học vào tháng Chín năm đó. Lúc này
Tư Tồn đã trở thành sinh viên năm thứ hai.

Sinh viên mới chủ yếu là những người mới tốt nghiệp cấp ba, rất trẻ trung sôi nổi, tuy chỉ
học sau Tư Tồn một khóa nhưng họ nhiệt tình cởi mở, hăng say học hành
hơn hẳn Khóa 1977. Nghe nói Khóa 1977 có Chung Tư Tồn là sinh viên nhỏ
tuổi nhất, xinh đẹp nhất, thành tích học tập cũng tốt nhất nên họ chọn
thủ khoa Khóa 1978 Khoa Trung văn là Lưu Sâm đến mời Tư Tồn tham gia bữa tiệc đón sinh viên mới để cô có thể chia sẻ kinh nghiệm, truyền đạt bí
quyết.

Tư Tồn vội vã từ chối: “Chị làm gì có bí quyết gì chứ!”.

Lưu Sâm đeo kính cận, nom vẻ rất thông minh, giỏi giang. “Những sinh viên
giỏi đều có bí quyết, chị không cùng khóa với bọn em thì có gì mà phải
giấu?”

“Thật sự là không có bí quyết gì mà, trước khi thi cuối kì, chị còn bỏ lỡ một tuần không ôn tập được gì!”, Tư Tồn đỏ mặt nói.

“Sư tỉ, sao chị lại bỏ lỡ một tuần vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?”, một cô
gái béo tròn nhao vào hỏi. Phản ứng nhanh nhạy như cô bé này, học Khoa
Truyền thông thì có lẽ sẽ hợp hơn.

“Cái đó à, nhà chị có việc”, Tư Tồn giấu nhẹm chuyện mình bị đình chỉ học một tuần.

“Sư tỉ, em biết rồi nhé, chị tham gia vũ hội nên bị nhà trường phạt, còn bị bắt vào đồn cảnh sát nữa”, một nam sinh to lớn cười nói.

Tư Tồn toát mồ hôi hột. Sao tự dưng lại biến thành đại hội phê phán cô thế này? “Sao em biết cả chuyện đó?”

“Chuyện của các chị đã lên hẳn nhật báo thành phố X, ở dưới còn có bình luận của biên tập viên nữa cơ”.