Insane
Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329200

Bình chọn: 8.5.00/10/920 lượt.

iếc ô tô sượt qua
nhau, suýt nữa đã xảy ra tai nạn.

Tư Tồn thở phào nhẹ nhõm, rồi giậm chân hét lên: “Anh lừa em! Dọa em sợ hết hồn!”, giọng cô như sắp khóc đến nơi.

Mặc Trì dở khóc dở cười: “Em tự hù dọa mình thì có! Hơn nữa, chẳng phải em
bỏ mặc anh ai đi đường nấy sao?”, Mặc Trì thừa cơ “giáo dục” cô một bài, để mặc chồng đi một mình ở đằng sau là đúng hay sai nào.

Tư Tồn
giận dỗi lườm anh một cái: “Tự anh chuốc lấy thôi!” Tuy mồm mép vẫn ghê
gớm nhưng cô lại níu lấy cánh tay anh rồi chầm chậm cùng anh qua đường.

Vừa về đến nhà, Tư Tồn đã bực bội ném gói bưu kiện lên mặt bàn và bắt đầu
thẩm vấn: “Sao Giang Phinh Đình lại biết địa chỉ cơ quan anh?”

“Chẳng phải chính em đã nói với người ta anh làm việc ở Cục Dân chính còn gì”, Mặc Trì có thiện ý nhắc nhở cô.

Tư Tồn mắt đảo qua đảo lại, nhớ về cái lần mấy cô gái ngồi tán gẫu với
nhau, đúng là cô từng nhắc đến chuyện công việc của Mặc Trì.

“Anh với cô ta còn liên lạc bằng cách nào khác không? Có thư từ qua lại gì không?”

“Tuyệt đối không có”, Mặc Trì bất lực nói.

“Em cũng đoán là không có. Anh đâu có thích cô ta”.

Đầu Mặc Trì như muốn nổ tung. Rõ ràng biết anh không thích cô ta thì Tư Tồn còn ghen tuông nỗi gì chứ? .

“Anh đoán xem, cô ta gửi cho anh cái gì?”, Tư Tồn hỏi.

“Làm sao mà anh biết được?”.

“Em bóc nhé?” Dẫu sao muôn bóc thư từ, bưu kiện của người khác cũng phải hỏi qua chủ nhân một tiếng.

Mặc Trì đưa kéo cho cô, Tư Tồn liền bóc bưu kiện ra và thấy bên trong là
một bọc trung dược lớn. Giang Phinh Đình còn gửi kèm theo đó một bức
thư. Cô viết, ông nội cô là bác sĩ lão làng từng tham gia chiến tranh
bên Triều Tiên. Hồi ở chiến trường, ông đã từng kê những thứ thuốc này
cho các chiến sĩ bị chấn thương xương. Chỗ thuốc này có thể trừ hàn,
giảm đau chân, các chiến sĩ dùng xong đều có khả năng quay lại chiến
trường xung trận.

Vừa bình tĩnh được một lúc thì Tư Tồn lại đọc
đến đoạn Giang Phinh Đình thân mật viết: “Anh Mặc Trì, thế là ngọn lửa
ghen tuông trong cô lại bùng cháy: “Xưng hô thân mật gớm, anh xem người
ta quan tâm đến anh sát sao thế cơ mà, công dụng, liều dùng của từng
loại thuốc đều được ghi tỉ mỉ hết trong thư này”.

Thôi chết rồi, đúng là càng lúc càng đau đầu hơn, khen mát mẻ vài câu thế này chẳng phải là điềm dự báo núi lửa sắp phun trào hay sao.

“Bệnh ở chân anh phải làm phẫu thuật mới mong khỏi hoàn toàn, uống trung dược không thể trị
được tận gốc”, Mặc Trì cố ý lảng sang vân đề khác “nhẹ nhõm” hơn.

Tư Tồn lập tức quên đi chuyện đống thuốc, quan tâm hỏi: “Thế sao anh không làm phẫu thuật?”

“Nói thì dễ, nhưng đây là vết thương đã quá lâu rồi, làm phẫu thuật cũng
chưa chắc trị được tận gốc. Thà cứ để như hiện tại còn hơn”, Mặc Trì
nói.

Trái tim Tư Tồn thấy nhói đau. Mặc Trì lúc nào cũng phải ôm
lấy cơn đau mà sống, còn cô lại chẳng thể giúp được gì cho anh. Mới nghĩ tới đó thôi, đôi mắt cô đã đỏ hoe: “Giá như em có thể gánh lấy nỗi đau
đớn này thay anh”.

Hóa ra, cái mà anh gọi là “nhẹ nhõm” lại nặng tựa ngàn cân với Tư Tồn. Anh dịu giọng an ủi cô: “Thật ra anh cũng không đau...”

“Chân anh sưng vù lên như thế này, không đau mới lạ đấy!”

Vài ngày sau đó, Mặc Trì lại phải tới bệnh viện để hút nước ở chân. Tối
đến, khi ngủ cùng anh, Tư Tồn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo, cứng
ngắc nơi đầu gối anh. Mỗi cuối tuần về nhà, cô đều giúp anh xoa bóp cho
tới khi chân đỏ ửng lên. Tuy nhiên, những nỗ lực của cô chỉ giúp anh đỡ
đau trong chốc lát chứ không trị được tận gốc. Sáng hôm sau tình trạng
lại trở về như cũ.

Mặc Trì vuốt nhẹ lên mũi Tư Tồn nói: “Có vợ xót anh, anh chẳng thấy đau ở đâu cả”.

“Anh không định uống chỗ thuốc này thật sao?”, Tư Tồn hỏi.

“Nhất định không uống”, Mặc Trì cười nói. Anh vốn không thích uống thuốc vì
hàng ngày, ngoài thuốc điều trị chân ra, anh còn phải uống thuốc dưỡng
phổi, thuốc tăng cường thể chất, thuốc giảm đau... Bây giờ, anh chẳng
khác nào một cái bình chứa thuốc, cả Tư Tồn liền mang số thuốc đó vào
nhà vệ sinh, Mặc Trì đi theo sau cô. Nhìn thấy cô toan đổ hết thuốc vào
bồn cầu, anh kinh ngạc hỏi: “Em làm gì thế?”

“Đổ đi! Anh tiếc à?” Tư Tồn nhíu mày, tưởng chừng cô đang hóa thân thành “chính nghĩa”.

“Không phải thế! Nhưng em đừng đổ thuốc vào bồn cầu, cứ vứt đi là được rồi”.
Mặc Trì quả tình thây dở khóc dở cười, mỗi lần cô ấy lên cơn ghen, thật
sự là chuyện hoang đường thế nào cũng làm được.

“Xả cho sạch
sẽ!”, Tư Tồn đổ thuốc xong, lại xé lá thư của Giang Phinh Đình thành
hàng trăm mảnh vụn. Sau cùng cô giật van, tất cả đều trôi sạch theo dòng nước.

“Được rồi”, Tư Tồn phủi tay, kéo Mặc Trì về phòng: “Lần
này em tạm tha mạng cho anh, về sau xem cô ta còn gửi gì cho anh nữa
không”.

Mặc Trì kéo Tư Tồn ngồi vào trong lòng mình: “Đồng chí vợ ơi, chúng mình phải nói chuyện nghiêm túc với nhau mới được”.

“Nói gì cơ?”

“Em ghen tuô