
ng anh có thể thông cảm được, em đổ thuốc đi anh cũng không có ý kiến, nhưng vấn đề thuộc về nguyên tắc thì phải nói cho rõ ràng. Giang
Phinh Đình gửi đồ cho anh là điều anh hoàn toàn không được biết trước,
anh cũng không có bất cứ liên hệ nào với cô ta, trước đây không có, sau
này cũng vậy. Trong chuyện này, anh với em là “chiến sĩ chung một chiến
hào”, em không được trút giận lên đầu anh”.
“Em trút giận lên anh lúc nào?”
“Vậy, em không nên bực bội”.
“Em cứ bực bội đấy. Cô ta dựa vào cái gì mà đòi thích anh? Sao cô ta lại
thích chồng của em?”, Hễ nhắc đến chuyện này là Tư Tồn lại thấy nóng
mặt.
Mặc Trì vội vàng vỗ về cô: “Đấy là việc của người ta. Chỉ
cần em biết rằng, người anh yêu chỉ có mình em thôi, không bao giờ có
người thứ hai cả, vậy là đủ rồi”.
Lời của anh nói không phải
không có lí. Cơn giận của cô dần dần nguôi ngoai, cô hối hận quay người
lại ôm lấy Mặc Trì: “Lúc nãy có phải em rất giống bà la sát ghê gớm
không?”
“Không đâu”, Mặc Trì ôm cô vào lòng: “Em ghen tuông chứng tỏ em rất quan tâm anh”.
“Anh không giận em sao?”
“Không giận”.
Đêm đó, Tư Tồn nằm mộng một giấc mơ thật đáng sợ. Cô di chân trần trên mặt
sông kết băng, đôi chân lạnh buốt tới mức đỏ ửng lên, đầu gối cũng đau
nhức. Mặt sông rộng thênh thang chẳng biết đâu là bờ, cô cứ thế chạy
thục mạng. Đột nhiên, cô trượt chân và ngã sõng soài trên mặt băng đông
cứng, bắp chằn bị co lại. Cô hét to gọi tên Mặc Trì, nhưng trên mặt sông băng chỉ có mỗi bóng hình mông lung của chính cô.
Rồi một giấc
mơ khác lại đến. Cô leo lên một ngọn núi cao và dốc, chỉ còn cách bò lên và giữ thăng bằng cơ thể nhờ hai đầu gối. Những hòn đá nhọn đâm rách
quần khiến máu từ đầu gối cứ từ từ tuôn ra. Cô muốn dừng lại một lúc để
thở, nhưng chân chỉ khẽ động đậy một chút thôi là người đã lệch sang một bên. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ còn biết bám víu vào đám cỏ dại mọc
trên khe đá.
Thế rồi, Tư Tồn lại mơ thấy cô và Mặc Trì chạy nhảy
tung tăng trên thảo nguyên, hoa cỏ xung quanh còn cao hơn cả hai người.
Tư Tồn bèn hào hứng ngâm thơ: “Trời cao mênh mông, đồng cỏ thênh thang,
gió thổi cỏ bay thấy chú cừu”. Đột nhiên, Mặc Trì khe khẽ hét lên: “Chân đau!” rồi ngã lăn xuống đất. Tư Tồn chạy như bay về phía anh nhưng
không tìm thấy Mặc Trì đâu cả. Gió thổi mạnh, hoa cỏ nghiêng mình rạp
xuống nhưng bóng dáng anh vẫn mất hút Tư Tồn hốt hoảng, lớn tiếng gọi
tên anh...
Tỉnh cơn mơ, Tư Tồn mới nhận ra Mặc Trì đang ôm cô
trong lòng, nhìn cô với vẻ yêu thương và vỗ vào lưng cô như đang nựng
một đứa trẻ sơ sinh. Còn cô giống như một con cá tám vây, bám chặt vào
người Mặc Trì, hai chân cô quấn lấy chân phải thon dài của anh. Cái chân ấy lạnh như một thanh sắt. Tư Tồn sao mà thấy trong lòng xót xa, chẳng
trách trong mơ cô thây chân mình lạnh giá, hóa ra là bị chân của Mặc Trì làm đông cứng.
“Em gặp ác mộng à?”, Mặc Trì lau hết mồ hôi trên mặt cho cô.
Tư Tồn khẽ gật đầu. Tay cô chầm chậm lần mò đến chân Mặc Trì. Cái chân duy nhất của anh thật lạnh lẽo, phần chân trái còn sót lại cũng vậy.
“Anh có đau không?”, Tư Tồn nhấn mạnh từng chữ.
Mặc Trì nắm tay cô rồi ấp trong lòng bàn tay mình ủ ấm: “Không đau. Giờ vẫn còn sớm lắm, em ngủ thêm một lúc nữa đi”.
Tư Tồn lại mơ hồ ngủ thiếp đi. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã hừng sáng.
Sáng sớm mùa thu ở phương Bắc trời rất lạnh. Tư Tồn ôm chăn nằm thừ trên
giường. Mặc Trì kệ cho cô lười biếng, còn anh ngồi dậy mặc quần áo. Tư
Tồn thấy hai tay anh đang cố vuốt thẳng chân phải rồi thử từ từ cong
chân, nhưng nó vẫn hoàn toàn bất động.
Tư Tồn đau nhói tận tâm
can. Cô bật dậy, không vội mặc quần áo mà nắn bóp chân cho Mặc Trì theo
nhịp đều đều. Mặc Trì nói: “Anh tự làm được mà. Em mau mặc đồ vào kẻo
lạnh”.
“Em không lạnh”. Tư Tồn cúi đầu nói, càng ra sức dồn lực
vào đôi tay. Dù cách một lớp vải quần nhưng cô vẫn cảm nhận được cái
lạnh giá từ chân anh, lại chạm cả vào phần xương nữa. Sống mũi Tư Tồn
cay cay, nưốc mắt cứ thế rơi lã chã lên chiếc quần thể thao anh đang
mặc.
Mặc Trì kéo cô lại, xót xa an ủi: “Không sao đâu. Hễ trời
chuyển lạnh chân anh lại bị thế này. Năm nay đã khá hơn năm ngoái nhiều
rồi. Em xem, anh có thể đi lại được, chưa biết chừng sang năm sẽ khỏi
hoàn toàn đấy”.
“Em không phải là người vợ tốt, em đã vứt hết
thuốc chữa bệnh của anh vào bồn cầu”, Tư Tồn vô cùng ân hận về việc đã
làm hôm qua.
“Đơn thuốc của người thích vẽ tranh kê ra, em không
vứt thì anh cũng không dám uống”, Mặc Trì cố pha trò hòng khiến cô vui
vẻ trở lại.
“Sao em lại có thể làm ra những chuyện như thế mà không mảy may nghĩ tới sức khỏe của anh được chứ?”, cô thành thật kiểm điểm.
“Em đã làm rất tốt, thật đây!” Trong lòng Mặc Trì có phần xót xa, anh muốn
cô sống vô ưu vô lo, vậy mà ngày ngày lại khiến cô vẫn phải phiền não vì sức khỏe của mình.
Tư Tồn vẫn ngồi lau nước mắt. Mặc Trì nói: “Sáng nay anh tới đơn vị trực ban, em mang theo sá