
r/>
“Tôi không rảnh”, Tư Tồn nói cụt lủn.
“Tôi đến để chào tạm biệt em”, Giang Thiên Nam nói.
“Ừ”.
“Ngày mai, tôi phải cùng Khoa lên núi khảo sát cho tới tận kì nghỉ đông, nếu muốn gặp lại, chắc phải đợi tới mùa xuân sang năm.
“Thế thì mùa xuân sang năm gặp lại chứ sao. Tôi thật sự có việc bận, chúc
anh thượng lộ bình an”, Tư Tồn mỉm cười nói rồi vội vã chạy đi, Giang
Thiên Nam đuổi theo cô: “Tôi chỉ xin em cho tôi hai tiếng đồng hồ thôi.
Tôi thật sự rất muốn mời em dùng bữa”.
Tư Tồn vừa đi vừa nói:
“Anh đã mời tôi rồi đó thôi. Hơn nữa, chuyện vũ hội tôi không hề trách
anh, anh không cần mời tôi thêm nữa”.
Giang Thiên Nam cứ theo sát cô không chịu rời: “Vậy, nếu tôi nói không phải xin lỗi vì chuyện vũ
hội mà là vì tôi muốn làm bạn của em, thì có được không?”
Tim Tư
Tồn đập cuống cuồng khi biết rõ ý tứ của Giang Thiên Nam. Cô đứng lại,
nhìn Giang Thiên Nam, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi có bạn rồi”.
Giang Thiên Nam lại tưởng rằng Tư Tồn không hiểu ý mình, quyết định nói thẳng tuột: “Tôi muốn làm bạn trai của em”.
Dù là người hay ngượng ngùng, nhưng trong tình huống này, Tư Tồn không thể không nói rõ ràng hòng cắt đứt mọi hi vọng của anh ta. Cô nhắc lại một
lần nữa: “Tôi có bạn trai rồi”.
“Em không cần dùng cách đó để từ
chôl tôi. Tôi đã hỏi qua các bạn trong lớp em rồi. Em chưa có bạn trai”, Giang Thiên Nam cười đáp.
Tư Tồn không muốn đôi co với anh ta thêm nữa, chỉ nói lại một câu: “Tin hay không tùy anh”, rồi rảo bước đi luôn.
Tư Tồn đi một mạch ra tới cổng trường, khi quay đầu lại thì không thấy
Giang Thiên Nam đuổi theo nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mệt mỏi ngồi
xổm trước cổng trường, đặt sách lên đỉnh đầu. Chẳng ngờ trong trường lại có người theo đuổi cô. Mặc Trì chưa từng theo đuổi cô, tình cảm giữa họ thuộc kiểu đến tự nhiên, mưa dầm thấm lâu. Ngoài Mặc Trì ra, cồ không
muốn thân thiết với bất cứ người đàn ông nào khác cả. Linh cảm mách bảo
cô rằng, chuyện với Giang Thiên Nam vẫn chưa thể kết thúc ở đây. Cũng
may là ngày mai anh ta lên núi rồi, trở về vào học kì sau, mong rằng anh ta cũng sẽ quên luôn cái tên Chung Tư Tồn.
Sắp xếp xong những
suy nghĩ rối ren trong đầu, hình ảnh của Mặc Trì lại hiện lên rõ nét
trong tâm trí Tư Tồn. Cô ngay lập tức bình tâm trở lại, và khẽ mỉm cười. Trước đây, chỉ biết Mặc Trì là người tốt, bây giờ có Giang Thiên Nam
làm ví dụ so sánh, cô mới thấy Mặc Trì tốt đến nhường nào.
Anh
không chạy theo thời thượng, song vẫn hết sức phong độ nho nhã; anh
không khoe khoang khoác lác nhưng học nhiều biết rộng; anh không dây dưa dùng dằng nhưng lại quan tâm tới cô hết mực. Tư Tồn cảm thấy may mắn vì mình không cần trải qua sóng to gió lớn đã gặp được người bạn đời tốt
như Mặc Trì. Có anh rồi, cô không cần lo lắng gì cả. Chỉ có điều, Tư Tồn hít một hơi thật sâu nghĩ, cô sẽ không nói chuyện của Giang Thiên Nam
với Mặc Trì. Cô tin mình có thể tự giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Đả thông tư tưởng rồi, tâm trạng của Tư Tồn vui vẻ lên rất nhiều. Cô chạy
như bay ra bến xe buýt, cũng vừa lúc xe tới. Thật là một điềm may, Tư
Tồn tin tưởng hôm nay sẽ là một ngày tốt lành.
Vừa về tới nhà, Tư Tồn đã ngửi thấy mùi thơm quyến rũ của món ăn bay ra đến tận cửa. Hương thơm đang ỉan tỏa khắp nhà nhưng phòng khách lại không có một bóng
người. Tư Tồn chạy vào bếp thì thấy cô giúp việc đang thu dọn nồi niêu
bát đĩa. “Cậu Mặc Trì ở trên tầng, cô gọi cậu ấy xuống ăn cơm đi”.
Những đứa trẻ nhà họ Mặc đều gọi cô giúp việc là “cố, kính trọng như những
bậc tiền bốì khác trong nhà. “Vất vả cho cô quá, lát nữa cô dùng bữa
cùng chúng cháu nhé”, Tư Tồn lễ phép nói.
“Tôi thu dọn xong sẽ về luôn vì còn phải nấu cơm cho ông nhà tôi với bọn trẻ nữa”, cô giúp việc vui vẻ nói.
Cái từ “ông nhà tôi” cô giúp việc nói ra một cách rất tự nhiên khiến Tư Tồn bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. “Vậy cô mang một chút thức ăn về cho
các em đi ạ”. Nói rồi, Tư Tồn nhanh nhẹn chạy lên tầng, tìm “ông nhà”
của cô.
Tư Tồn rón rén đi tới trước cửa phòng của họ, vểnh tai lên
nghe nhưng không thấy chút động tĩnh gì. Cô khẽ khàng đẩy cửa bước vào
thì thấy Mặc Trì đang chống nạng, đứng quay lưng về phía cửa phòng, bất
động nhìn ra cửa sổ. Anh không ngắm khu vườn mà đang ngẩng nhìn bầu
trời.
Ánh sáng hiu hắt của buổi chiều tà bao quanh thân hình cao
lớn mà hao gầy của anh như mạ lên đó một lớp vàng, trông anh giống như
một thiên sứ cô độc. Tư Tồn lặng lẽ lại gần, áp người vào lưng anh nhưng không thấy anh có phản ứng gì. Anh nhớ vợ tới mức ngẩn ngơ rồi sao? Cô
khẽ mỉm cười, đưa hai tay lên bịt mắt anh.
Cơ thể đang căng phồng lên của Mặc Trì trong chốc lát đã trỡ nên thư thái. Anh kéo tay Tư Tồn, nhẹ nhàng đặt lên eo mình rồi chống nạng quay người lại. “Em đã về đấy
à?”, anh nói vẻ lạnh nhạt, đáy mắt ẩn chứa chút gì đó cô độc.
Tư Tồn lập tức cảm nhận được điều khác lạ từ Mặc Trì, cô buột miệng hỏi: “Sao thế? Anh không vui à?”
Mặc