
Trì ôm chặt cô, áp mặt cô vào lồng ngực mình. “Vui chứ, em về nhà đương nhiên anh phải vui rồi”.
Tư Tồn rất thích được vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn chỉ thuộc về riêng
mình cô như thế này. Hai người yên lặng ôm lấy nhau, hưởng thụ từng phút giây hạnh phúc. Một lúc sau, Tư Tồn nhún chân rồi hôn lên môi Mặc Trì.
Anh lập tức cắn chặt đôi môi của cô, đây là màn hâm nóng dạo đầu mỗi khi họ trùng phùng.
Sau nụ hôn dài, hai người tay trong tay tới phòng
ăn. Thức ăn trên bàn đều là những món Tư Tồn yêu thích. Cô mừng rỡ, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt hả anh?”
Mặc Trì gắp cho cô một miếng sườn heo rồi nói: “Hôm nay là mồng Tám tháng Mười Âm lịch, là sinh nhật của anh”.
“Ái dà”, Tư Tồn bịt miệng lại: “Em thật đáng chết, đến sinh nhật của anh
cũng không nhổ”. Sinh nhật của cô là Tết thanh niên mồng Bôn tháng Năm.
Hôm đó, Mặc Trì đã đặt bàn ở nhà hàng truyền thống Đức Vận Phạn Trang,
gọi toàn món ăn cô yêu thích, còn mời một chuyên gia làm bánh của thành
phố tới làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật kiểu Tây. Thế mà cô lại quên béng mất ngày sinh của anh.
“Không trách em được, sinh nhật của
anh chẳng trùng với lễ tết gì, đến chính anh đôi lúc còn quên”, Mặc Trì
không hề để bụng chuyện đó.
“Em còn chưa mua quà cho anh nữa kìa”, Tư Tồn ảo não nói.
Mặc Trì nắm chặt tay cô, đặt lên môi hôn nhẹ: “Em chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho anh”.
“Hì hì”, Tư Tồn khẽ cười: “Anh nói nghe hay thật đấy, em thấy anh mới đúng là người của Khoa Trung văn”.
Mặc Trì cười nhạt, cô lại hỏi anh: “Sau sinh nhật này anh bao nhiêu tuổi?”
“Tròn hai ba tuổi. Cô Lưu Xuân Hồng cũng thật là, không nói với em về tuổi của anh sao?”
“Chắc là nói với ba mẹ em nhưng em không để ý”, Tư Tồn lắc đầu lè lưỡi.
Mặc Trì khoác vai cô nói: “Đúng là đồ ngốc, tuổi tác tương xứng là điều rất quan trọng đấy”.
“Như chúng mình có tương xứng không anh?”, Tư Tồn cười hì hì hỏi.
“Đương nhiên là có. Nam lớn hơn nữ năm, sáu tuổi là thích hợp nhất, như vậy người nam có thể chăm sóc, bảo vệ người mình yêu”.
“Xì, anh chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt em thôi”, Tư Tồn bĩu môi: “Lớp em có mấy đôi yêu nhau, họ chỉ cách nhau một hai tuổi là cùng”.
“Em chê anh già quá phải không?”, Mặc Trì lạnh nhạt hỏi.
“Đâu có!”, Tư Tồn hốt hoảng, vội vàng giải thích: “Ý của em là, Mặc Trì và
Chung Tư Tồn rất xứng đôi, bất kể cách nhau bao nhiêu tuổi”.
Mặc
Trì cười nhạt, lại gắp rau vào bát Tư Tồn. Anh thích chăm chút cho cô
trong bữa ăn và ngắm nhìn dáng vẻ vô ưu vô lo của cô khi ăn uống.
Tư Tồn chợt dừng đũa, vẻ hơi lo lắng: “Mặc Trì, hôm nay anh không vui sao?”
“Đâu có!”, Mặc Trì vội nói.
“Không đúng!”, Tư Tồn nói: “Hôm nay anh chưa cười vui một lần nào, cũng không đấu khẩu với em giống như mọi khi”.
Mặc Trì vội đặt đũa xuống: “Đúng là vợ của anh, chẳng có gì qua nổi mắt em”.
“Sao thế anh?”, Tư Tồn ngẩng đầu, lo lắng hỏi.
“Không sao đâu, chỉ là chuyện công việc thôi”, anh miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta không nói chuyện đó nữa. Em xem, anh suýt nữa làm hỏng bữa tối của
chúng mình. Em muốn ăn gì nữa không để anh gắp cho?”
Tư Tồn muốn trêu đùa cho anh vui nên cười nói: “Anh có muốn uống một chút bia để chúc mừng không?”
Nhớ ỉại khả năng uống “tuyệt diệu” của Tư Tồn lần trước, Mặc Trì như có lửa cháy trong người, cuối cùng cô lại lăn ra ngủ, hại anh kìm nén tới mức
suýt chút nữa chịu nội thương. Anh vội vã lắc đầu: “Bà cô trẻ ơi, em làm ơn tha mạng cho anh. Nhà mình vẫn còn nước khoáng Trường Thành đấy,
chúng mình cùng uống nhé”.
Tư Tồn tự biết mình đuôi lí nên chỉ
cúi đầu cười phì. Tâm trạng của Mặc Trì bỗng vui hẳn lên, anh trêu cô:
“Em còn dám cười nữa à? Lát nữa em phải trả hết nợ nần lần trước cho
anh”.
Tuần này, tâm trạng của Tư Tồn vô cùng phấn khởi, sáng thứ
Sáu cô mới phải quay lại trường, chiều thứ Bảy lại được về nhà. Sống
trong nhà họ Mặc, tuy vẫn phải giữ ý, đặc biệt Tư Tồn thường căng thẳng
đến nỗi tay chân cũng không biết để thế nào cho đúng mỗi khi có Thị
trưởng Mặc và Trần Ái Hoa ở nhà, nhưng cô vẫn thấy yêu nơi này, bởi đó
là nhà của Mặc Trì, nơi nào có Mặc Trì, nơi đó chính là nhà cô.
Tối thứ Sáu, cả nhà cùng nhau xem ti vi. Theo thông lệ, họ sẽ mở một hũ hoa quả đóng hộp. Tư Tồn cung kính lấy cho Thị trưởng Mặc, Trần Ái Hoa và
Mặc Trì mỗi người một bát, nhưng lại không lấy cho mình. “Sao em không
ăn.7”, Mặc Trì hỏi: “Em không khát nên không muốn ăn”, Tư Tồn đáp.
Mặc Trì nghi hoặc nhìn cô, rõ ràng bình thường cô ấy rất thích ăn hoa quả đóng hộp cơ mà?
Đợi vợ chồng Thị trưởng Mặc lên tầng rồi, Tư Tồn mới bưng nửa bát hoa quả
còn lại của Mặc Trì lên, ăn ba miếng là sạch trơn cả bát. Mặc Trì hoảng
hồn, không biết cô ấy làm sao thế này?
“Có lãnh đạo ở đây, em ngại ăn lắm”, Tư Tồn thật thà nói.
“Lãnh đạo cấp cao hơn nữa thì ở nhà vẫn là ba mẹ mình, có gì mà em phải