Câu Chuyện Ngày Xuân

Câu Chuyện Ngày Xuân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329363

Bình chọn: 10.00/10/936 lượt.

căng thẳng?”, Mặc Trì dở khóc dở cười nói.

Tư Tồn nhấc đũa lên, miệng vẫn căng phồng, nói không thành lời: “Nhưng cứ
nhìn thấy họ là em căng thẳng. Từ bé em đã sợ lãnh đạo, sợ trưởng thôn,
sợ thầy giáo, đến lớp trưởng em cũng sợ”.

“Có phải em làm chuyện gì xấu nên sợ bị họ nắm thóp không?”

“Em đoàn kết, nghiêm chỉnh, có thể làm chuyện gì xấu đây?”

Mặc Trì chau mày, lắc đầu nói: “Anh thấy em rất có tô" chất làm chuyện xấu, không làm chuyện xấu thì việc gì phải sợ?”

Tư Tồn ăn xong bát hoa quả của Mặc Trì, lại đòi anh lấy thêm cho mình bát
nữa, vừa ăn vừa nói: “Lãnh đạo lúc nào cũng thích tìm ra khuyết điểm của người khác, em sợ mình bất giác làm sai điều gì đó thì khốn”.

Mặc Trì ôm cô vào lòng, cười ha hả: “Người ta mà tìm khuyết điểm của em thì em có thể đấu khẩu với người ta”.

Tư Tồn mân mê vạt áo của mình, miệng lí nhí đáp: “Em nào dám đấu khẩu với lãnh đạo?”

Mặc Trì đang uống nước, nghe thấy câu đó đã suýt bị sặc: “Thưa bạn Chung Tư Tồn, bạn đúng là khôn nhà dại chợ, những lúc đấu khẩu với tôi, tôi thấy bạn không hàm hồ chút nào”.

Tư Tồn ngẩng cổ lên, cảm thấy không phục liền nói: “Em đấu khẩu với anh lúc nào? Em đấu tranh cho công lí đấy chứ!”

“Phải, phải, phải. Trước mặt anh, em lúc nào cũng có lí. Em đã nghe qua một câu tục ngữ chưa?”, Mặc Trì gật đầu nói.

“Câu gì?'”

“Con chuột nhỏ cõng súng...”, Mặc Trì cười nói.

“Nghĩa là gì? Người bé quỷ to hả anh?”, Tư Tồn đã ăn hết sạch hũ hoa quả, uống luôn cả nước đường, sau đó vừa chùi mép vừa đoán.

“…chỉ biết huênh hoang trong cái ổ của mình”, Mặc Trì đọc nốt vế cuối.

Ực! Miếng hoa quả cuối cùng bị mắc giữa cổ họng Tư Tồn, nuốt không xong,
nhổ ra cũng không được. Anh Mặc Trì này, bình thường hào hoa nho nhã là
thế, không biết học ở đâu ra câu tục ngữ nhà quê này.

Sáng Chủ
nhật đến, Mặc Trì và Tư Tồn được ngủ một trận no nê. Lúc tỉnh dậy, hai
người lại trêu đùa trên giường, tới lúc bụng Tư Tồn ầm ĩ kêu đói, cô mới đá nhẹ vào Mặc Trì: “Anh mau dậy đi, ông mặt trời đang thúc vào mông
kia kìa!”

Mặc Trì hé mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tấm rèm cửa dày
cộp, đen sì trong phòng anh trước đây đã sớm được thay bằng cái màu xanh lá cây. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm, ngập tràn phòng ngủ. Bây giờ tuy đã là giữa thu nhưng ánh nắng vẫn vàng rực rỡ và mang theo hơi ấm. Tâm
trạng vui vẻ, Mặc Trì ôm Tư Tồn vào lòng nói: “Hôm nay trời đẹp thật
đấy, chúng mình ra ngoài chơi được không em?”

“Đi đâu cơ?”, Tư Tồn hào hứng, bám vào người Mặc Trì.

Mặc Trì suy nghĩ một ỉúc rồi nói: “Trời sắp lạnh rồi, chúng mình đi Bách hóa Hữu nghị mua áo khoác dạ cho em nhé?”

“Em có áo dạ rồi mà”. Chiếc áo dạ năm ngoái mà anh mua cho cô đã khiến các chị em trong phòng ghen tị mãi không thôi.

“Anh phải nói bao nhiêu lần em mới chịu nhớ, quần áo không phải đợi tới lúc
thiếu mới mua”. Thực tâm, anh chỉ muốn cho cô ăn vận thật xinh đẹp mà
thôi.

“Người nhà quê chúng em chỉ đến khi mặc rách một bộ mới mua bộ
mới”, Tư Tồn cố ý cãi lại anh. Biết Mặc Trì không bao giờ nổi nóng với
người mà mình yêu thương, Tư Tồn không nén nổi việc phải đấu khẩu với
anh một chút. Thấy anh giả bộ tức giận nhưng đôi mắt lại như đang cười,
cô cảm thấy mình quả là người hạnh phúc nhâ't trên đời.

Quả nhiên, Mặc Trì giả bộ trừng mắt nói: “Bạn Chung Tư Tồn, bạn lại cố tình muốn đấu khẩu với tôi rồi!”

Tư Tồn cười hì hì, rúc đầu vào lòng Mặc Trì rồi vòng tay qua eo anh trêu đùa.

“Ngoan, dậy thôi nào. Không phải em đói rồi sao? Ản no rồi chúng mình sẽ ra
ngoài”, Mặc Trì lôi Tư Tồn ra khỏi “cái ổ” trên giường.

Sau khi
đã mặc quần áo chỉnh tề, đột nhiên họ nghe thấy những tiếng cãi vã từ
tầng dưới đưa lên. Cô giúp việc hốt hoảng chạy lên gõ cửa phòng Mặc Trì: “Mặc Trì, có hai người đang ở dưới nhà cứ nhất nhất đòi gặp cậu. Cậu
xem có cần gọi điện cho Thị trưởng không?”

Mặc Trì nghe thấy
giọng nói của một người đàn ông trung niên, anh chau mày lại, lắc đầu
nói: “Không cần đâu, để cháu xuống xem sao”.

Một người đàn ông
trung niên nom dáng vẻ công nhân, khắp người toàn mùi dầu mỡ, xông đến
cầu thang hét to. Bên cạnh ông ta là một thanh niên tay chống nạng, chân trái nhỏ hơn nhiều so với chân phải, đang đứng nghiêng nghiêng ngả ngả.

Thấy Mặc Trì xuất hiện trên cầu thang, người công nhân già đó liền lao tới,
chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Chẳng trách anh không thèm để tâm tìm việc
cho Tiểu Cường, hóa ra là ỡ nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp thế này!”

Chưa từng gặp phải tình huống này, Tư Tồn sợ đến hoảng hồn. Nhưng bản năng
bảo vệ, cô đứng chặn trước mặt Mặc Trì, quát lớn: “Bác là ai? Đến đây có việc gì?”

“Đến đòi công việc chứ sao.”, Ông công nhân già cười
nhạt: “Tôi còn chưa biết cán bộ Mặc Trì được ở nhà đẹp thế này. Xem ra
cùng là người tàn tật nhưng có ba làm to thì số phận khác nhau một trời
một vực. Đứa con trai đáng thương của tôi muốn vào công xưởng thay thế
vị trí


Old school Swatch Watches