
Giang Thiên Nam vừa nói vừa giằng ngay lấy cặp lồng trên tay Tư
Tồn.
“Ăn cơm”, Tư Tồn nói.
“Món gì?”
“Tùy anh”.
Giang Thiên Nam chen lên phía trước, chẳng mấy chốc đã quay lại với một cặp lồng cơm và thịt kho tàu nóng hổi.
Họ tìm một chỗ trống rồi cùng nhau ngồi xuống. Giang Thiên Nam đặt cặp
lồng cơm thịt kho trước mặt Tư Tồn, còn anh ta ăn rau xào thịt.
“Cảm ơn anh! Để tôi trả anh phiếu cơm”, Tư Tồn nói. Thịt kho tàu là món ăn
đắt tiền nên bữa ăn này đã làm tốn mất hai phiếu cơm của Tư Tồn, khiến
cô cũng có chút xót của.
“Không cần đâu, bữa này coi như tôi mời em”, Giang Thiên Nam hào phóng nói.
“Thế thì không được!”, Tư Tồn đỏ mặt nhét vội phiếu cơm vào tay Giang Thiên Nam.
“Thật sự không cần mà. Lần trưóc làm em phải vào đồn cảnh sát, tôi đã ngại
lắm rồi. Bữa hôm nay tạm thời đạm bạc thế này thôi, lần sau tôi sẽ mời
em đi ăn đồ Tây ở nhà hàng Markham”. Markham là nhà hàng Nga khá nổi
tiếng ở thành phố X.
“Tôi không thích ăn đồ Tây, hơn nữa, chuyện lần
đó cũng không trách anh được”, Tư Tồn nói. Cô từng được Mặc Trì đưa tới
ăn ở nhà hàng Markham một lần. Ớ đó, đến thịt bò cũng nấu không chín,
bốc lên mùi tanh rất khó chịu. Cô chỉ ăn qua loa hai miếng, số còn lại
nhường hết cho Mặc Trì tự giải quyết.
Giang Thiên Nam không tranh luận vấn đề này với Tư Tồn mà chỉ cười nói: “Tôi vẫn chưa biết em tên là gì”.
“Tôi tên là Chung Tư Tồn”.
“Là Chung Tư Tồn của Khoa Trung văn sao?”, mắt Giang Thiên Nam sáng bừng lên.
“Vâng”, Tư Tồn không hiểu Giang Thiên Nam tại sao lại ngạc nhiên đến thế.
“Em biết không, em là nhân vật đình đám của Khoa Trung văn đấy. Chẳng trách tôi nhờ Tô Hồng Mai nghe ngóng tin tức về em, cô ấy lại nói là không
biết”. Giang Thiên Nam ăn rất nhanh nhưng phong thái lại vô cùng nhã
nhặn, trong lúc ăn còn không quên trò chuyện với cô.
Nghe anh ta nói mà đầu óc Tư Tồn quay như chong chóng. “Em đừng khiêm tốn nữa.
Cả trường đều biết Chung Tư Tồn vừa là hoa khôi vừa là thủ khoa Khoa Trung văn, tài sắc song toàn. Những gì tốt đẹp nhất đều bị em chiếm hết cả
rồi”, Giang Thiên Nam khen cô không tiếc lời.
Tư Tồn nghe xong, khuôn mặt đỏ bừng, bất giác cúi đầu xuống: “Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Trước đây, nhân vật đình đám của Khoa Trung văn là Tô Hồng Mai. Bây giờ, chắc cô ấy đã bị em đánh bại rồi”, Giang Thiên Nam cười nói.
Tư Tồn
đưa từng thìa cơm to vào miệng nhưng rất ít động đũa tới thịt. Giang
Thiên Nam thấy lạ liền hỏi: “Sao em không ăn thức ăn?”
“Thức ăn toàn là thịt, tôi ăn hai miếng đã đủ no rồi”, Tư Tồn nói.
Giang Thiên Nam vỗ trán như chợt nhớ ra điều gì đó: “Tôi quên mất là con gái
các em ăn rất ít”, nói rồi anh ta liền gắp rau xào ở cặp lồng của mình
vào cặp lồng của Tư Tồn.
“Không cần đâu”, Tư Tồn chặn đũa của Giang Thiên Nam lại.
“Em không phải khách sáo. Em ăn rau xào của tôi, để tôi giúp em giải quyết chỗ thịt kho này”.
Giang Thiên Nam không khách khí, thò luôn đôi đũa vào cặp lồng cơm của Tư Tồn.
Tư Tồn không nói gì mà đặt đũa xuống. Tuy từ nhỏ lớn lên ở nông thôn,
nhưng cô lại có một số cấm kị nho nhỏ của riêng mình, đặc biệt là không
quen với việc ăn cơm hay tiếp xúc quá thân mật với người lạ.
Tư
Tồn ăn xong, bắt đầu thu dọn lại cặp lồng cơm. Thịt kho còn thừa lại
không ít, cô dự định bữa tối sẽ mua thêm nửa suất cải trắng trộn vào ăn
cùng. “Anh cứ từ từ ăn nhé, buổi chiều tồi còn có tiết”.
Tư Tồn
mang cặp lồng trở về kí túc. Trong phòng không có tủ cá nhân mà chỉ được trang bị một cái giá dùng chung, đồ ăn và đồ vệ sinh cá nhân của các cô gái đều để trên đó. Tư Tồn đặt cặp lồng lên giá rồi trèo lên giường,
tìm giáo trình môn tiếng Anh.
Trên giường cô có một bức thư mới
được gửi tới, vừa nhìn nét chữ đã biết ngay là của Mặc Trì. Cô mỉm cười, nghĩ bụng, họ, mới chia tay có hai ngày mà thư anh đã đến rồi. Còn mấy
phút nữa mới đến giờ lên lớp, Tư Tồn vội vã bóc thư ra đọc.
Trong thư, Mặc Trì chỉ viết một đoạn ngắn ngủi: “Tư Tồn, chiều thứ Năm không
phải lên lớp, em về nhà ăn cơm nhé, cô giúp việc sẽ chuẩn bị món ngon
cho em”. Tư Tồn áp lá thư lên ngực, mỉm cười híp mắt.
Nhớ người
ta thì cứ nói thẳng ra, lại còn bày đặt nhà có món ngon! Hôm nay đã là
thứ Tư, cứ nghĩ tới ngày mai được gặp Mặc Trì, cô vui tới mức nhảy lên,
nhảy xong còn nghịch ngợm lè lưỡi như đang trêu ngươi Mặc Trì. Cũng may
trong phòng lúc này chỉ có một mình cô.
Hôm sau vừa tan học, Tư
Tồn đã ôm sách vở chuẩn bị đi thẳng về nhà họ Mặc. Nhưng vừa ra tới cửa, một bóng dáng to lớn đã đứng chặn ngay trước mặt cô. Tư Tồn ngẩng đầu
lên nhìn: “Giang Thiên Nam”, cô buột miệng nói.
“Tư Tồn, tối nay
em có rảnh không? Anh mời em đi ăn ở nhà hàng Markham”. Giang Thiên Nam
mặc một chiếc quần ống vảy thịnh hành nhất hiện nay cùng chiếc áo
jacket, đứng trong đám sinh viên trông vô cùng nổi bật. Hiển nhiên là
anh ta đã cố ý ăn vận như thế.