
xin phép là
có thể bước vào
Mẹ. Con đã nói là không ăn rồi cơ mà ! – Puny giận dỗi
Mỗi lần bực bội là cô bé đều không ăn cơm. . . Bình thường có đánh cô cũng không bao giờ bỏ bữa nhưng mà bực mình là không thể nuốt trôi. . .
Thì ra cô bé đã được mẹ đánh thức khi nãy. Vyl đáp lại:
Giận tới mức không ăn cơ đấy
Con có nói là . . . ơ . Sao lại là anh? – Cô bé chồm dậy thấy anh đang đứng trước mặt mình ngạc nhiên
Sao không thể ???
Đây là phòng tôi. Sao anh lại không gõ cửa mà vào thế. Tự nhiên cứ như nhà anh ấy !!!
Mẹ cho vào. Được chưa? ( Mẹ kìa >__<)
Cô bứt rứt đập đập cái gối :
Mẹ đúng là . . . . Mà anh đến đây có việc gì???
Sáng nay sao cô lại chạy khi thấy tôi. . . ?
C-C-Chuyện đó . . .Chỉ là. . .muốn anh tôn trọng tôi một chút! Anh thân thiết với bạn gái cũng đừng có để tôi thấy chứ!
Bạn gái???
Puny xịu mặt lại vẻ hờn dỗi :
Cậu ấy và anh chẳng phải đến mức độ ôm rồi đó sao??
Thế tôi và cô là đến mức độ nào?? – Mặt anh thoáng nét cười
Puny ngập ngừng :
Tôi. . . anh. . . không phải loại quan hệ thân thiết đó. . .
Đuối lí, cô bé đành dùng cách chuyển chủ đề :
Tự nhiên anh tới đây chỉ để hỏi về chuyện đó sao???
Chính Vyl cũng cảm thấy mình đến đây cũng không có lí do nhất định.
Hay là tại đến nhiều quá nên quen rồi??? Bỗng dưng chạy tới đây rồi hỏi
một câu thực điên rồ. Một chút bối rối nhưng ngay lập tức anh trở lại
bình thường:
Thực ra. . . Chân cô sao rồi?
Ra là đến thăm cái chân của cô !! Anh ta cũng tốt đấy chứ !!
Không sao nữa rồi. Anh cứ về đi
Puny nằm xuống giường trùm chăn xoay người định đi ngủ thì bất ngờ bị anh giữ chặt người. Cô bé ngạc nhiên, tim lại rạo rực, đập liên hồi:
Anh làm cái gì thế ?? Thả tôi ra. Mẹ ơi!!! Cứu con – Cô bé gọi mẹ trong vô vọng
Mẹ cô ra ngoài rồi – Anh vẫn cười trêu cô bé đang ngượng nghịu vùng vẫy khỏi anh
Đừng tưởng không có mẹ tôi ở nhà là muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ không để anh lợi dụng nữa đâu. Thả tôi ra trước khi tôi . . .
Tôi làm gì ? – Anh vẫn giữ vẻ mặt đó làm cô bé càng cuống hơn
Tôi sẽ . . . sẽ . . . cắn anh đấy
À !! Cô sẽ cắn tôi?? – Anh có vẻ bị lời “đe dọa” ấy mà bật cười
Anh có bỏ ra không?
Không
Vậy thì xin thứ lỗi – Cô bé nhích người cắn vào tay anh
Cô sẽ hối hận khi cắn tôi
Puny nuốt khan. Anh mà giận thì không biết cô bé sẽ bị anh trừng trị
theo kiểu kì dị gì nữa đây. Nghĩ mà nổi da gà. Cô bé đành nhắm mắt chờ
đợi anh “ xử” mình có thể là đánh – cô bé nghĩ vậy.
Cơ mà theo tính của Vyl thì anh sẽ trừng trị cô bé theo cách riêng.
Làm sao mà Hoàng Tử hắc ám lại trừng phạt Công Chúa ngốc nghếch bằng
cách đánh nàng nhỉ?
Mở mắt ra – Anh lạnh lùng lên tiếng
Nhắm mắt cũng không cho. Cái đồ khó ưa ấy tính giở trò quái dị gì
đây?? Cô từ từ mở mắt ra và đập ngay vào mắt là khuôn mặt mĩ nam đang kề sát mặt mình.Tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo cả. Chao
ôi !! Puny bị ai đó mê hoặc mất rồi . . .
Và anh nhẹ nhàng đặt 1 nụ hôn phớt lên môi cô bé. 5s thôi nhưng cô bé dường như tê liệt hoàn toàn. Hình phạt này còn khủng khiếp hơn là đánh
nữa. Đau tim chết mất. Đây là lần thứ 2 anh hôn cô. . . Lại bị anh ta
cướp đi nụ hôn thứ 2. . . Anh có còn tình người không thế !
Anh bắt tôi mở mắt chứng kiến cái hình phạt biến thái này của anh sao??
Không phải vừa rồi cô nhắm mắt chờ đợi điều này à!! – Hoàng Tử nén cười
Puny ấp úng đáp :
Ai nói . . . tôi nhắm mắt vì mong anh . . . làm thế hả??
Thế sao nhắm mắt???
Mỗi lần bối rối là cô bé lại không thể bình thản mà nói một câu trọn vẹn. Cứ ngấp ngứ mãi mới được một câu hoàn chỉnh:
Tôi . . . tôi nghĩ anh sẽ đánh nên sợ quá . . . mới nhắm mắt , được chưa??
Hoàng Tử bắt đầu lớn giọng :
Này, cô nghĩ tôi là loại người gì??
Về chuyện kể tội, Puny trở nên can đảm đến lạ. Cô bé gân cổ lên kể tội bạn Hoàng Tử đẹp trai :
Còn phải hỏi. Chính anh làm tôi thấy sợ đấy!! Cái loại người thích lợi dụng người khác đó
Tôi không lợi dụng – Vyl đáp
Nói xạo. Anh không chỉ lợi dụng tôi 1 lần mà lần 2, lần 3 rồi đó
Xem lại mình đi. Thứ như cô mà tôi muốn sao??
Thứ như cô??? Vậy sao anh còn làm thế?
Trả lại cái cắn dính đầy nước miếng này của cô – Anh giơ chiến tích vẫn còn hiện trên cổ tay
Bị Vyl làm cho cứng họng. Cô bé xịu mặt chẳng nói năng gì. Không gian im ắng đến run người. Anh nhìn vẻ mặt của cô hiện tại không nhịn được
cười. Xoa đầu cô anh lên tiếng phá tan bầu không khí này:
Tôi về đây
Cô bé bị anh chạm vào làm thức tỉnh. Chưa kịp để anh rụt tay về cô bé nắm chặt lấy tay anh. Bực tức:
Sao anh lúc nào cũng giở cái trò kì dị vậy chứ! Lần trước và cả lần
trước nữa nữa nữa nữa . . chưa đủ sao mà giờ anh vẫn