
làm vậy hả?Tôi ghét anh. Sao tôi lại gặp phải kẻ như anh nhỉ? Trả lại tôi tất cả đây. . Hu
hu hu
Puny không để ý là mình đang nắm tay Vyl. Thế là cô cứ khóc trong khi vẫn nắm tay người ta. Nước mắt từng giọt , từng giọt chảy vào bàn tay
anh. . .
Con bé này đụng một chút là khóc. . . Vyl bực tức:
Xong chưa?
Chưa. Nhưng anh có nghe không đấy. Tha cho tôi đi !!!
Nghe có vẻ cô muốn tôi trả lại những gì đã mất
Đúng thế – Cô bé vừa nói vừa lau nước mắt
Tôi sẽ trả lại hết
Anh ôm lấy cô bé đang ngơ ngác còn định cúi xuống hôn thì. . . Thật
may là cô bé vẫn còn chút tỉnh táo nên kịp đẩy anh ra. Mặt vẫn còn chút
hậm hực. Có lẽ trong cuộc đấu với anh cô lúc nào cũng phải chịu thua. Cố tỏ ra bình thản tươi cười Puny đứng phắt dậy :
Tôi nghĩ là cái gì đã qua thì nên cho qua phải không?
Anh khẽ cười vì sự dễ thương của cô bé:
-Ừ
* * *
Đang bước sau Vyl thì bất chợt anh quay lại :
À! Nhớ phải ăn cơm ngoan đấy ! Đừng để tôi . . .phải ở lại !!!
Nghe dứt câu nói của anh chàng. Cô bé mới thấu sự nguy hiểm theo cách riêng của Vyl. Anh ta chỉ dùng lời nói mà khiến cô vừa sợ hãi vừa phải
bối rối. Tốt nhất là nên nghe lời Vyl. Trước anh cô bé như 1 chú cún con chỉ biết phục tùng. Khổ thân ghê gớm. Puny sợ Vyl ở lại thật nên chỉ
biết xua tay nhặng xị :
Tôi sẽ ăn mà. Thật đấy. Anh không cần ở lại đâu. Anh về nhanh đi không mẹ tôi về là chết đấy.
Vừa nhắc tới là về ngay :
Ôi ! Con rể vẫn còn ở đây à. Ở lại . .
Thôi anh về đi nha – Puny kéo anh lướt qua mẹ mình đang hào hứng
Anh chỉ kịp vẫy tay chào “ mẹ vợ” đã bị “vợ” kéo đi rồi. Mẹ cô bé bực bội nhìn đứa con gái kéo con rể đẹp trai đi mất :
Để con rể mẹ lại chứ con bé kia. Chủ Nhật này đi siêu thị với mẹ nhé con rể. Về cẩn thận
Kệ lời mẹ nói Puny vẫn lì lợm kéo anh đi :
Mặc mấy lời đó đi nhé. Anh không cần đi cùng mẹ tôi đâu. Về đi nhé
Để ý thấy cô bé vẫn cầm tay mình. Vyl lên tiếng:
Xem ra cô không nỡ để tôi đi về nhỉ? Tôi có cần vào nhà ăn cơm không?
Cô bé vội vàng buông tay anh ra. Ôm mặt chạy vội vào nhà đóng cửa miệng lầm bầm: Xấu hổ quá đi!!!!!
Nhưng chỉ vừa mới đi khuất thôi Puny đã lại có chút nhớ Vyl. . .
“Anh mau biến khỏi đầu tôi đi chứ. Có lẽ nào con người có xu hướng nhớ về những kẻ mình ghét không nhỉ?”
Hoa Phương nghỉ học sao??? Bị ê mặt vậy chắc không dám ló mặt ý chứ. Phải không??? – Lin bắt đầu câu chuyện của ngày hôm qua
Phải không Puny?? – Lin vẫn nhấn mạnh nhưng Puny thì không để ý tới
Puny. Cậu sao thế ?- Lin , Gum thăm hỏi tình hình
Cô bé giờ đang suy nghĩ về Vyl. À không hẳn là vậy mà là về cảm giác
mình dành cho kẻ mình vẫn luôn miệng nói GHÉT. Phải chăng con người ta
lại yêu theo kiểu như vậy. Nói ghét nhau, nói hận nhau, đấu khẩu nhau,
bắt nạt nhau rồi kết quả lại chính là tình yêu. Cô bé không chắc mình
đang như thế nào nhưng chắc chắn rằng cô bé đang rung động. . .
Nhưng mà. . . chính cô cũng không chấp nhận sự thật này. . . Cô từng
nói thà ế chứ không thích người như anh ta mà bây giờ tự nhiên quay sang thích anh thì thành thể loại gì chứ!! Thế là tư tưởng rung động vừa
chợt hiện lên đã bị chủ nhân dập tắt ngay sau đó. . .
Tiếng chuông báo khiến Puny bừng tỉnh. Cả buổi học toàn như người ở trên trời. Và bây giờ người đã rớt được xuống đất
Cậu sao thế! Hôm nay chả nói năng gì. Lại như người mất hồn ấy – Hai cô bạn lo lắng
Tớ nghĩ vớ vẩn thôi
Hôm qua có phải cậu đã chứng kiến tất cả và sau đó anh Vyl nói rằng : Anh không thể chấp nhận ai ngoài em ra. Hãy là bạn gái của anh nhé!!!.
Đúng không??? Puny à! Tớ biết mà. Xem ra tớ có thể là tiên tri đấy – Lin tự đắc với suy nghĩ của bản thân
Lin cô nương. Cô đang mơ tưởng gì thế! Người như anh ta sẽ không có từ “Anh” và “ Em” đâu nha !!! – Gum đáp lại
Đúng đó. Anh ta sẽ không bao giờ như vậy. Chỉ có anh Zita là tử tế thôi – Puny ca ngợi bạn trai thiên thần của Lin
* * *
Hôm qua có nhiều chuyện xảy ra. Và mỗi khi nghĩ tới Vyl là cô bé lại
ngượng ngùng. Anh ta luôn có những hành động thân thiết với cô bé. Mặc
dù anh không hề nói thích cô bé nhưng luôn làm như vậy khiến Puny nghĩ
mình đang bị : Lợi Dụng. Và kẻ lợi dụng lại xuất hiện
Cô bé nhìn anh với ánh mắt khó hiểu xen lẫn oán giận làm anh cũng
phải nhìn lại với ánh mắt khó hiểu và tò mò hơn cả. Cả hai hình như đang chơi trò đấu mắt. Trò chơi có hai người nên không ai làm phiền tự tẩu
tán đi với nhau hết. Nếu không nhầm thì lại rủ nhau đi ăn uống. . .
Như thường lệ cả bọn lại phải kéo Gum đi chỗ khác. Cô nàng này không
ưa Vyl nên cũng sẽ ngăn cản đến cùng và nhiệm vụ của mấy người kia là
ngăn chặn Gum. Trách nhiệm thật cao cả.
Quay lại với trò chơi. 2 đối thủ vẫn nhìn nhau không chớp mắt. Nó
được kết thúc bằng hành động véo má của Vyl. Anh vừa véo má Puny vừa
cười là