Pair of Vintage Old School Fru
Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Chàng Hoàng Tử Trong Giấc Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327412

Bình chọn: 7.5.00/10/741 lượt.

mắt ngạc nhiên:

- Tiền xe – Vyl trả lời cho ánh mắt ngạc nhiên đó

- Anh lại biến tôi thành trẻ con rồi ! Không cần làm như thế đâu! Tôi có tiền mà – Puny miệng nói vậy nhưng tay thì cứ như muốn giật lấy tiền từ tay anh

Cô bé trong thoáng chốc thấy mình được Vyl quan tâm . . Nói vậy nhưng trong lòng thấy vui vô cùng. Lần đầu tiên Vyl quan tâm tới chuyện tiền
xe buýt của cô.Và đương nhiên Vyl không hề là Thiên Thần như cô đang hí
hửng mường tượng ra

Xoa đầu cô bé anh nói nhẹ nhàng mà khiến cô rơi bịch xuống đất :

- Trả nợ thôi mà

Vyl nói xong đi thẳng làm Puny chỉ muốn hét lên : Anh được lắm

Thì ra hôm đó là giả vờ ngủ bắt cô trả hộ tiền.Còn khiến cô thoáng
cảm động vì hành động vô cùng ga lăng ai ngờ . . . Đúng là Hoàng Tử hắc
ám

Anh đi được vài bước thì nhận ra điều gì liền quay lại dặn dò Puny:

- Ngày mai đến trường, cấm cô ngủ quên !

- Đ-Đến trường. . . Mai được nghỉ mà. . . Sao phải đến??

Cô chưa kịp nói hết thì Vyl đã đi rồi. Tự nhiên kêu cô đến trường khi được nghỉ là sao?? Nhưng mà. . . không hiểu sao cứ nghe anh ra lệnh là
cô không thể từ chối!

Ở đâu đó có mấy đứa con gái thấy Hoàng Tử cười. . .Giây phút đó thật sự khiến mấy đứa đó kinh ngạc mà lầm bầm:

Nụ cười ngàn năm có một



Sáng sớm . . .

Sau khi biết được hôm nay là Chủ Nhật – ngày ngủ nướng, Puny thích
thú chùm chăn ngủ tiếp trong khi ở đâu đó đang rất nhộn nhịp . . .

Cụ thể là trường cô bé tổ chức buổi tổng duyệt các phần thi cho hội
thi nhảy sắp tới. Các Câu lạc bộ của trường hầu hết đều có nhiều người
tham gia.Chính vì thế từ sáng Tan đã phải chuẩn bị hết mọi thứ

Mãi cho tới khi mọi người tới đông đủ mới thở phào nhẹ nhõm. Công
việc của Hội trưởng Câu lạc bộ không phải là việc dễ dàng mà ai cũng đảm đương được .

Nhìn sang bên của Tan bận rộn bao nhiêu thì bên đó – đội cổ động của
Hoa Phương với chùm hoa trên tay, trang phục thì lòe loẹt đủ màu sắc
đang nhàn hạ make up và buôn dưa lê thừa năng lượng bấy nhiêu.Chỉ có thể nói rằng họ bây giờ nhìn giống vũ công vẹt

* * *

Puny quên bẵng lời nói của Vyl, cứ thế chìm vào giấc ngủ say . . .

Mọi người thì đang việc ai nấy làm còn Puny thì việc ngủ vẫn là quan
trọng nhất! Chẳng hiểu sao những lúc người ta cần để ý thì cô lại không
thèm quan tâm và giờ thì lại ở nhà mà chẳng biết hôm qua hai cô bạn đã
rủ đi lên trường. Có phải trí nhớ của cô không tốt??

Tiếng chuông cửa làm Puny choàng tỉnh .Có lẽ đó là thứ khiến cô bé
tỉnh dậy nhanh nhất, một sức mạnh mà cô cũng không biết tại sao

Mẹ Puny từ sáng đã ra ngoài . . cô cũng không để ý lắm chỉ lò dò đi
xuống nhà và mở cửa . Bộ dạng lù xù bù của Puny khiến tiếng cười ngày
càng to dần lên.

Mắt còn lim dim nên cô bé phải dụi lại vài lần mới nhận ra đó là Minh Yên – anh trai kết nghĩa của mình.Chưa kịp nghĩ xem tại sao anh lại
biết nhà mình thì tư tưởng xấu hổ đi vào tiềm thức trước

Anh đợi 1 chút !!!! – Cô bé nói với Minh Yên một câu rồi sập cửa vào trong sửa soạn lại

Minh Yên hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng khẽ cười một cái, chờ đợi.

20’ sau

Puny ra mở cửa và hỏi câu hỏi lẽ ra lúc nãy nên làm rồi :

Sao anh lại biết nhà của em ???

Minh Yên giơ ra một tấm thẻ đáp :

Quen không?

Cô bé lớ ngớ nhận ra đó là cái thẻ học sinh mình làm mất hôm đi thăm
quan . Hôm qua tới trường không bị kiểm tra nên cô chẳng nhớ là mình mất

Puny gật gù rồi hỏi một câu làm Minh Yên cố bình tĩnh mới trả lời được :

Thế anh đến đây làm gì lúc sáng sớm thế này ???

Mới hôm qua đồng ý xong quên luôn rồi hả? Hôm nay anh có việc nên nhờ em tới trông bà anh một chút !!! Hay là em lại lời nói gió bay đấy !!!

Cô bé nhớ lại ngày hôm qua lại gật gù nói:

À!! Đúng thế !

Hôm qua về nhà thì Minh Yên gọi điện cho cô nhờ chuyện này mà giờ cô
quên mất tiêu luôn. Cô đã hứa thì nhất định sẽ làm. Và thế là nhớ chuyện này thì quên luôn lời nói của ai đó ngày hôm qua

Bà anh đang ở trong khách sạn. Em qua đó trông bà anh được không? Sợ
rằng bà anh lại đi lại lung tung không ai quản được. Mấy lần lên đây bà
đều vậy đấy!!! – Minh Yên vừa nói vừa gãi gãi đầu

Puny chưa bao giờ được tới khách sạn của nhà anh. Nghe nói nó rất
sang trọng và mang phong cách Hoàng gia. Nhưng nói thật là những người
sống trong sự giàu có họ vẫn tồn tại trong lòng nỗi niềm sâu kín nào đó. Bỏ qua chuyện ấy, Puny hỏi lại:

Là khách sạn của nhà anh sao??

Ừ! Bà anh không ở đây nên mỗi lần đưa bà lên là đủ thứ chuyện. Anh có việc nên không tiện lắm. Nhờ em không phiền chứ?

Không đâu. Em có thể giúp mà !!!

Vậy để anh đưa em đi !!

* * *

Puny tuy rằng ở đó nhưng trong lòng cô bé cảm thấy có cái gì đó rất chênh vênh. Như là mình bỏ lỡ điều rất quan trọng vậy . . .

Ở Hội trường, Lin lên tiếng :

Cậu có thấy Puny đâu không?