Polaroid
Chập Choạng - Chênh Vênh - Vụn Vỡ

Chập Choạng - Chênh Vênh - Vụn Vỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323753

Bình chọn: 9.00/10/375 lượt.

luôn nhìn thấy những vẻ ngoài quen thuộc của một người, sẽ không thể nào nhận ra những điều ẩn sâu bên trong còn người đó.

Ran Mori cũng thế, anh không biết đằng sau nét trầm trên gương mặt cô, là gì.Anh chỉ thấy tất cả những gì trong cô, là một sự yên lặng. Anh nhận ra, gió có mạnh đến bao nhiêu, bàn tay cô cũng không run rẩy. Cả cánh đồng, dù có yên bình bao nhiêu, thì tâm hồn cô vẫn từng đợt gợn sóng. Cảm giác này, anh không thể chấp nhận được. Anh đã quen nhìn thấy một Ran Mori, luôn bám theo mình, nụ cười nở.

Và luôn tìm cách để anh chú ý đến, nhưng cô không biết, cái vẻ ngoài của cô, không lọt vào mắt anh.

Nụ cười có thể nở, bờ môi có thể nói thật nhiều. Vải vóc, cả mùi hương chỉ có thể tôn lên vị trí của chủ nhân, chứ không thể gây chú ý cho một người đã quá quen với những thứ đó như anh. Ran Mori, cô ấy không giống như thế này. Còn bây giờ thì sao, cô vẫn chưa bỏ được cách đó sao? Hay... chính cô vẫn từng chút một, giả vờ hờ hững, giả vờ không quen biết... để thật sâu in lại ấn tượng trong anh? Shinichi cười nhạt, nhấp cạn.

Dù là lí do gì đi nữa, thì cô vẫn là cô mà thôi. Thật khó khăn, cho một con người thay đổi phải không?

Cô mở choàng đôi mắt, chợt cảm thấy tim dần thắt lại. Ran cảm thấy chính tất cả những thứ bên cạnh mình, từng chút một mất đi. Cô giật mình, rồi sau đó, trong khoảng lặng của chính mình. Đột nhiên, tất cả cảm giác tan biến. Cô không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, cô chỉ cảm nhận được xung quanh thật nhiều bóng tối. Tất cả những tình cảm, đột ngột chuyển vần, như thế giọt nước tràn li nước đầy, cảm xúc vụn vỡ, chính cô bị nó nhấn chìm, cách nào cũng không thể thoát ra mà vùng vẫy, chỉ cần một chút cảm giác thôi cũng được.

Đã lâu lắm rồi. Cô cũng từng có một tình yêu, đẹp đẽ, đầy dư vị. Cô nhớ cách mình bối rối trước anh, cô ngơ ngẫn theo ánh mắt màu xanh dương. Cô thậm chí còn nghe tim mình loạn nhịp khi đứng gần anh.

Không có cách nào đối diện, những vẫn tìm cách tiếp cận. Cô luôn lượn lờ trước mặt anh, luôn tìm cách để anh chú ý đến một con bé luôn không được anh chú ý đến. Cô luôn tìm cách cho cô trở thành một phần trong cuộc sống của anh, dù đó chỉ là một sự rắc rối nhỏ, mà đến sau này cô mới biết, sự xuất hiện của cô. Đã khiến anh khó chịu đến thế nào.

Cô không biết, và cũng không một ai ngăn cản cô làm điều đó. Chính vì thế, cô luôn sống trong cuộc sống màu hồng vơ vẫn, chính mình tạo dựng.

Tình yêu ấy, cô chưa bao giờ nghĩ là sai. Đâu cần đúng hay sai, nghiêm túc hay không. Cô chỉ biết, anh đã chiếm trọn mọi thứ, trở thành một điểm tựa cho cuộc sống của cô. Cô rất ít khi nũng nịu với ai, cô càng không chờ đợi hay tỏ rõ thái độ với bất kì ai. Cô không cần một người yêu, bởi xung quanh cô. Rất nhiều người sẵn sàng ở vị trí đó.

Cô không cần nũng nịu, với bất kì ai chỉ vì một nhành hoa, một cái nắm tay, hay bất kì điều gì khác. Nhưng, với anh thì khác. Mặc kệ có bao nhiêu lần anh gạt tay cô ra khỏi tay anh, cô vẫn cứ bất chấp nó mà nắm vào. Cô đã ở bên anh như thế, cô vòi anh mua hoa, anh không làm theo. Nhưng đêm đến, thư kí của anh, trên danh nghĩa của anh, vẫn đem đến, cô đã tin.. người gửi chúng là anh.

Ngốc nghếch hay cố tình ngốc nghếch, cô không biết nữa. Sau này, mãi đến khi cuộc sống của cô thay đổi, công ti của ba phá sản, cô đột nhiên trở thành một người không tài sản, không địa vị. Chính lúc này, lần nữa cô chạy đến với anh, nhào vào lòng anh mà nũng nịu. Cô thật sự sợ hãi, xung quanh không ai đối xử với cô tốt cả. Xung quanh họ điều xu nịnh, chỉ có anh, duy nhất một mình anh tỏ rõ thái độ không thích cô.

Lúc này, cô hi vọng gì? Hi vọng mình thành công trong việc chiếm được một góc nho nhỏ trong trái tim của anh, nhưng... cô chưa từng chạm được vào nó, chứ đừng nói là chiếm trọn nó. Chính vì thế, anh hờ hững mà gạt đi. Cô bị đưa vào viện, một viện của bệnh nhân tâm thần. Cô không điên, cô hét lên rằng cô không hề có vấn đề gì cả.

Nhưng bàn tay xềnh xệch vẫn lôi cô đi, khỏi anh, khỏi cuộc sống.

Có ai điên mà bảo mình điên? Cô cũng vậy thôi. Cô cũng muốn mình điên thật lắm, cô thật sự cũng muốn như họ, cười như không bao giờ có thể khóc. Cô đối diện với những con người, không biết mình đang ăn cái gì, thứ thuốc an thần được tiêm mỗi ngày. Đến mức khi mở mắt ra, cô không rõ mình đã ngủ được bao lâu, đã trãi qua bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm... chỉ biết bật khóc trong nước mắt.

Cô nhớ anh, cô nhớ rất nhiều. Nhớ thái độ hờ hững, nhớ ánh mắt lạnh lùng. Trên hết, cô vẫn ước, có thể gặp lại anh. Cảm giác, khao khát, tất cả những điều đó liệu có bao giờ là đủ? Hàng ngày, cô luôn ở trong phòng, không la hét nữa, không cố gắng tỏ ra bình thường nữa. Cô chỉ ngồi thầm lặng bên ban công, nhìn những gương mặt trước mặt, gió vờn quanh, rồi mỉm cười.

Thầm lặng, mà lòng gợn sóng. Cô chỉ thấy, tất cả như tan tành, đổ sập trước mặt. Cô đã sai ở đâu, mà anh.. có thể đối xử với cô như thế? Là cô sai, khi yêu anh