
iết mình nhận được món quà gì từ anh. Sáng hôm sau, ngủ dậy mở ra cô
mới biết đó là một chiếc váy liền màu xanh lam tay lỡ, cổ trái tim. Cô rất
thích món quà này nên quyết định mặc nó đi làm, anh nhìn thấy thế thuận tay kéo
cô nằm xuống giường.
- Anh làm gì thế, em còn phải chở con đi học nữa.
- Vợ anh xinh đẹp thế này ra đường lỡ thằng nào bắt cóc mất thì sao nhỉ?
Không được, phải mau chóng nghĩ cách cưới em mới được.
- Bây giờ đó là vấn đề quan trọng sao? Seven sắp muộn học rồi đấy.
- Sắp tới em xin nghỉ phép ba ngày đi, anh dẫn em đến một nơi.
- Sắp tới là chừng nào cơ? Mà đi đâu thế anh?
- Mười sáu chúng ta đi, mười chín về.
Hóa ra 18/9 là sinh nhật cô nên
anh muốn dẫn cô đi chơi, cô vui vẻ đồng ý, dù sao lúc đó Khang cũng về rồi,
nhưng anh cứ giữ bí mật mãi việc họ sẽ đi đâu.
Trưa má Hoàng gọi
anh về nhà có việc nên cô xuống nhà ăn một mình. Quốc Thanh vẫy vẫy tay với cô
rồi chỉ chỗ trống bên cạnh ý bảo cô đến ngồi cùng.
- Dạo này công việc thế nào rồi hả nhóc?
- Tổ em đang thực hiện một vụ thầu, chắc khoảng đầu tháng mười bắt đầu
nên dạo này cũng bận. Nhưng mà em thấy rất vui khi được làm công việc mình
thích.
- Quen cô nào rồi đúng không? Làm gì có chuyện được làm việc mình thích
mà vui thế kia.
Thanh lúng túng
gãi đầu:
- Đúng là chẳng qua mắt chị được chuyện gì cả, nhưng là em yêu đơn
phương thôi, em chưa dám tỏ tình.
- Em mà cũng run khi đứng trước con gái sao?
- Em chỉ run khi đứng trước cô ấy thôi.
- Cứ tỏ tình đi, đừng ngại. Em tốt thế này làm gì có cô gái nào nỡ từ chối
chứ.
- Thật không hả chị, nhưng em sợ… - Cậu bé lại lúng túng.
- Muốn thì làm thôi, nếu em sợ hãi thì ngay cả cơ hội thành công cũng
không có.
***
Hôm nay ra sân
bay cô mới biết anh đưa mình ra Hà Nội, mảnh đất đã se duyên cho hai người, nơi
lần đầu họ gặp nhau, và cũng là nơi nuôi dưỡng những cảm xúc chưa thể gọi tên.
Đó là những ngày tháng thảnh thơi nhất của cô từ trước tới nay. Sáng ngủ dậy đã
nghe mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ bát mì và cốc sữa, thứ anh duy nhất anh biết
nấu.
Bình thường cô rất
ít khi ăn mì, vì những năm tháng kí túc Kiều Lam đã gắn bó với nó như hình với
bóng, thậm chí đôi khi ăn liền một lúc hai gói Hảo Hảo vẫn thấy ngon. Sau này mỗi
lần nhìn thấy món mì cô thật sự chỉ muốn nôn hết những gì trong bụng ra. Thế
nhưng giờ đây khi hai người ngồi bên nhau, cùng ăn bát mì ấy cô lại thấy sao
ngon lành đến lạ lùng. Bởi thế mới nói, vấn đề không phải là ăn món gì, mà những
món ấy ta sẽ thưởng thức cùng ai mà thôi.
Hai người bên
nhau những ngày này, không có công việc hay bất cứ thứ gì khác, họ cũng giống
bao cặp đôi yêu nhau. Sáng nắm tay nhau đi dạo một vòng Hồ Gươm, lắng nghe tiếng
hít thở của Hà Nội cổ kính, sau đó cùng đến thăm lại hội trường nơi họ lần đầu
gặp nhau.
Ra đây cô rất lười
biếng, trưa hôm trước còn cuộn mình trên
sô pha nhìn anh lóng ngóng trong bếp vật lộn với các món ăn. Theo lời anh thì mấy
ngày này cô chỉ việc hưởng thụ, những việc còn lại để anh lo. Nhưng đồ ăn anh nấu
lại khó mà nuốt xuống được. Cô và anh đành tới nhà hàng mà lần đầu hai người
khiêu vũ cùng nhau, vừa ăn trưa vừa ôn lại kỷ niệm xưa. Cô chỉ chỉ vào sảnh lớn.
- Lần đầu tiên em phát hiện ra mình có cảm giác với anh là ở đây đấy.
- Cảm giác lúc đó của em thế nào?
- Có chút gì đó xao xuyến trong tim, nhưng em chỉ nghĩ mình say nắng anh
mà thôi. - Cô cười cười nhớ lại cảm xúc đã qua.
- Thế lần đầu tiên anh cảm giác mình thích em là khi nào?
- Anh sao?! Anh chưa bao giờ cảm giác mình thích em cả. Chỉ nhớ có một lần,
anh lên sân thượng của công ty hút thuốc, nhìn thấy em đứng đó, mắt dõi theo
dòng người đông đúc. Nhưng khuôn mặt em rõ ràng có vài vệt nước mắt vừa khô.
Lúc ấy, anh đã động lòng, anh nghĩ phải làm cho cô ấy cười thật nhiều, nụ cười
vẫn hợp với em hơn.
- Hóa ra, ly cà phê sữa trên chiếc bàn nhỏ có dòng chữ “Mời em, cô bé của
mùa thu” là của anh sao?
Anh gật đầu rồi
như nhớ ra điều gì lại hỏi cô
- Em không nhận ra nét chữ của anh?!
- Lúc đó em nào được tiếp xúc với lãnh đạo cấp cao như anh mà biết nét
chữ anh chứ. Còn sau này thì em lại quên nét chữ trên tờ giấy đó rồi.
- Em hư quá, nét chữ của chồng mà cũng dám quên. – Nói rồi lại cóc nhẹ đầu
cô một cái.
Chiều cô qua nhà
anh hai chơi với chị dâu và đứa cháu gái mới sinh, Hoàng ra ngoài gặp người
quen nên không đi cùng cô được. Đến khi Kiều Lam về, Thủ đô đã lên đèn. Họ đang
ở trong căn chung cư của anh ngày trước, căn nhà không một chút ánh sáng, cô
nghĩ có lẽ anh ra ngoài chưa về. Với tay bật công tắc lên, đèn vẫn không sáng, không
lẽ CP bị hư rồi. Tìm được chiếc di động trong túi xách cũng là lúc cô thấy có
ánh sáng ấm áp phát ra từ ánh nên trên chiếc bánh ga tô. Đồng thời cũng nghe
anh cất tiếng hát:
-
Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy bi