
/>- Có quá trời đồ ăn luôn ba ơi, nãy con với mẹ dọn cơm lên mà ăn hai người
buồn lắm nên con rủ mẹ đi thăm ba đó, Seven vẫn chưa ăn tối nữa nè. - Thằng bé
chỉ vào cái bụng lép xẹp của mình như một minh chứng.
- Vậy về nhà lẹ ba ăn cơm với hai mẹ con nhé, ba cũng đói bụng rồi.
Tới nhà thì thấy
cậu út đang hì hục ăn cơm, cô đi lấy thêm chén bát, còn anh dẫn Seven đi rửa
tay.
- Cậu làm gì ăn như bị bỏ đói mấy ngày thế?
- Trưa giờ mới có hột cơm vào bụng đấy bà chị, thực tập cái con khỉ, đi
làm phục vụ thì có.
- Giờ cậu mới biết điều hiển nhiên ấy hả?
- Nào là pha trà, phô tô tài liệu, màng cái này đến phòng này, mang cái
kia đến phòng kia. Đánh máy một đống văn bản chết bằm nào đấy. Em sắp điên mất
thôi.
Hôm sau vì phải
coi cho xong bảng chi phí văn phòng phẩm tháng sắp tới nên cô xuống nhà ăn hơi
trễ. Hóa ra vắng cô, anh có người cơm bưng nước rót tân nơi cơ đấy, còn cười
nói cùng nhau vui vẻ thế kia. Kiều Lam giận, bê khay cơm tìm chỗ trống ngồi ăn,
anh Mạnh thấy cô ngó nghiêng thì vẫy cô lại ngồi cùng. Anh Mạnh cười cười hỏi
cô:
- Sao thế, ghen với người đẹp à?
- Chắc là em thiếu tự tin đấy, cơm bữa nay sao khô thế nhỉ?
- Gạo dẻo thế này rồi mà em còn bảo khô? Sếp à, em cũng kén ăn quá đấy.
Cô nhìn về phía
anh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô hay sao còn ngồi nói chuyện với Ánh Nguyệt
thế nhỉ. Công việc thì cũng trừ giờ ăn ra chứ. Mà công nhận hôm nay người đẹp ăn
mặc rất dịu dàng, váy hoa màu trắng, tóc xõa, trang điểm nhẹ, môi hồng, thật động
lòng người biết bao.
- Em muốn qua đó thì qua đi, nhìn người ta mãi làm gì.
- Thôi, anh ấy cũng phải có tự do riêng của mình chứ, em ăn xong rồi, em
lên trước nhé.
Nói rồi cô bê
khay cơm cất đi, mua một sinh tố mãng cầu bê lên phòng. Mạnh thở dài, cơm còn
chưa ăn được hai muỗng đã bỏ bữa thế kia.
Cô bé thực tập
thấy cô mới đi ăn đã về liền hiểu ra mọi chuyện, vốn là cô bé ăn xong lên phòng
thì Kiều Lam mới đi ăn cơm.
- Chị, chị bỏ của chạy lấy người đấy à?
- Là sao, Mỹ Chi?
- Chẳng phải chị thấy phó tổng ngồi với hoa khôi sao? Xem ra là em đoán
đúng rồi.
- Chị có nên tăng lương cho em không Chi nhỉ, vì tài ăn nói nhạy bén.
Thật ra thì từ lâu cô bé đã ký hợp đồng rồi nhưng gọi mãi thành quen nên
cô không sửa được cái suy nghĩ ấy.
- Nếu chị muốn thì làm lẹ lên, em đang cháy túi rồi đây. Mà vấn đề bây
giờ đâu phải lương của em tăng hay giảm chứ, chị phải giả bộ giận, không thèm
nhìn mặt cho anh ấy sợ, lần sau không dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
- Đi làm việc của em đi, kiểm toàn bộ văn phòng phẩm tồn kho cho chị, liền,
ngay và lập tức.
- Huhu, sao số em khổ thế này, đã bày mưu tính kế cho người ta còn bị điều
đi làm khổ sai.
- Lao động là vinh quang, điều thứ hai trong “Năm điều Bác Hồ dạy”. Học
tập tốt, lao động tốt. Nhớ chứ?
Hôm nay anh vẫn phải ở lại làm cho
xong công việc còn dang dở, về tới nhà cũng hơn mười giờ rồi. Ngó vào phòng hai
đứa nhỏ, Seven và Khang mỗi đứa một đầu, ôm gối ngủ say không biết gì, anh lắc
đầu đắp lại mền cho chúng.
Trong nhà chỉ có mình cô thức thêu tranh, bức
thêu của cô mới chỉ hoàn thành một nửa, đúng là công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn,
anh nghĩ thầm. Vòng tay ôm cô vào lòng, Kiều Lam né sang một bên, tránh được
cái ôm của anh. Anh không bỏ cuộc, lại ôm cô lần nữa, cái ôm rất chặt. Lần này
cô giãy dụa muốn tránh, chẳng may bị cây kim xoẹt qua một đường dài trên mu bàn
tay, may mà không sâu lắm. Hoàng gắt lên:
- Hôm nay em làm sao thế? Để im anh xem nào, chảy máu rồi đây này.
- Ai cần anh lo chứ, đi mà lo cho cô hoa khôi xinh đẹp của anh ấy.
- Em nói năng cẩn thận chút.
Cô đứng phắt dậy,
mặc máu chảy xuống nền nhà, quệt cả vào bức tranh.
-
Em nói có gì sai nào, anh có giỏi thì đừng gặp em nữa.
Hôm nay anh làm cả ngày đã rất mệt, nghe cô
nói thế thì tức giận không kìm chế được, bước thẳng ra khỏi nhà, sập cửa “ầm” một
tiếng.
Kiều Lam ngồi
trên nền nhà thẫn thờ vì tiếng đóng cửa ấy. Hôm nay cô làm sao thế này, đến cả
chút bình tĩnh cũng không giữ nổi. Cô biết anh không làm sai gì cả, quan hệ của
họ cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường nhưng nhìn thấy cảnh ấy vẫn rất khó chịu.
Phải chăng tình yêu làm lý trí của con người trở nên lu mờ, nhường chỗ cho những
nghi ngờ, ghen tuông vô căn cứ. Một Kiều Lam mạnh mẽ, biết phân biệt phải trái
đúng sai như cô cũng có lúc trở nên mất kiểm soát trong hành động và lời nói
khi đứng trước tình cảm trai gái.
Cô đứng dậy, lấy
bông gòn sát trùng vết thương, lau sơ dấu máu trên nền nhà rồi tắt điện lên giường
nằm. Cô không ngủ được, ngược lại nước mắt lặng thầm rơi thấm ướt một mảng gối.
Chính vì không tự
tin vào bản thân mình, cô giống như người phụ nữ khiếm khuyết vậy, đều thấy những
người phụ nữ khác hơn mình. Vì thế cô sợ hãi, sợ anh bỏ rơi cô, cái cảm giác
này thì có mấy ai hiểu