80s toys - Atari. I still have
Chỉ Cần Em Còn Yêu

Chỉ Cần Em Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323655

Bình chọn: 9.00/10/365 lượt.

chị thì bán mặt cho đất, bán lưng cho trời đây này. Mấy hôm
nay, công ty đang có sản phẩm chạy chương trình, em mệt bở hơi tai, hôm nay hai
đứa mới được về sớm một hôm đấy.

- Vâng, tôi biết cậu vất vả rồi, sau này cậu nuôi chị nhé. Chị sắp thành
người thất nghiệp rồi.

- Nửa tháng nữa chị nghỉ hả? Bên công ty chị tuyển người mới chưa?

- Chị chẳng biết nữa, không thấy động tĩnh gì, với lại chị cũng không
quan tâm. Mà em hỏi làm gì, muốn ứng tuyển hả, khỏi mơ đi cưng, rớt từ vòng gửi
xe.

- Thằng em này thèm vào đấy.

Vân đứng ở cửa bếp
nghe chị em cô nói nãy giờ không tiện cắt ngang, giờ mới có cơ hội lên tiếng.

-
Em mời anh chị vào ăn cơm.

Bàn ăn hôm nay rất
hấp dẫn, mực xào, cá diêu hồng chiên, canh chua, toàn món khoái khẩu của cậu
út, còn có cả cà pháo muối xổi. Hóa ra, cô bé đi học nấu ăn cả tháng nay, giờ
muốn trổ tài lấy lòng Khang. Bữa cơm ngon là thế lại bị cô phá hỏng, chỉ mới
húp muỗng canh đầu tiên, cô đã không kìm được chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn
tháo. Hai đứa nhỏ bị dọa phát hoảng, liên tục hỏi cô có bị làm sao không. Khang
phân vân một lúc rồi hỏi:

-
Hay là chị có thai rồi?

Câu hỏi khiến cô đứng hình, cô chưa bao giờ để
ý kỳ kinh nguyệt của mình, mặc chúng muốn đến lúc nào thì đến nên cô chẳng nhớ
lần trước là khi nào, vì cô luôn mang tâm lý chẳng thể nào có con, để ý làm gì.
Nhưng, chẳng lẽ lại như thế thật.

-
Vân, dìu chị Lam ra ghế ngồi giùm anh. Anh ra hiệu thuốc xí, anh về liền.

Kết quả thử thai
có hai vạch hồng, cô làm mẹ thật rồi ư? Hoàng và Kiều Lam chia tay nhau hơn nửa
tháng rồi, nếu có thì đứa trẻ này đã có trước cả khi họ chia tay mà cô không hề
hay biết.

Kiều Lam luôn
dang rộng hai tay chào đón đứa trẻ này từ rất lâu, rất lâu rồi nhưng lại không
nghĩ sinh linh bé nhỏ ấy đến theo cách này. Và cho dù là cách nào thì đó vẫn là
con cô, cô sẽ bảo vệ thật tốt, yêu đứa trẻ thật nhiều, giống như cái cách cô
yêu Seven vậy. Không ngờ trên đời này vẫn tồn tại những điều kỳ diệu lớn lao đến
thế, cảm ơn ông trời đã ban cho cô niềm hạnh phúc này.

- Mai em xin nghỉ dẫn chị đi khám nhé.

- Ừ, thôi, em với Vân nói chuyện đi, chị ngủ đây. Nãy giờ con bé cũng hoảng
sợ rồi. Chị không làm phiền hai đứa nữa.

Khang không nói
gì thêm, đắp mền cho cô, trước khi đóng cửa còn điều chỉnh đèn phòng ngủ không
quá sáng rồi mới ra ngoài.

Kiều Lam ngủ
không sâu, cô mơ một giấc mơ dài, trong giấc mơ ấy, cô mặc váy cưới trắng, mỉm
cười hạnh phúc bên Phong cùng trao nhẫn cưới cho nhau. Thế nhưng, càng nhìn gần
mới phát hiện chú rể lại biến thành Hoàng, và cô dâu lại là Ánh Nguyệt. Cô từ
khi nào đứng dưới ôm Seven đang gào khóc gọi ba, nhìn họ hạnh phúc, giật mình tỉnh
dậy. Hóa ra là mơ, vết tích còn sót lại chỉ là những giọt nước mắt chưa kịp lăn
đọng lại trên khóe mi.

Giờ phút này
đây, cô rất muốn san sẻ niềm hạnh phúc này cùng Hoàng, anh cũng là người đầu
tiên cô nghĩ đến. Chần chờ mãi, cầm điện thoại lên định bấm số, nhưng rồi lại
thôi, đã chia tay rồi, cô lại là người chủ động đưa ra lời chia tay. Giờ đây cô
gọi điện liệu anh có còn muốn nghe, có còn muốn ở bên cô như ngày xưa nữa
không, khi người đi bên anh của hiện tại là một người con gái khác.

Khang chở cô đến
bệnh viện, siêu âm và thử máu xong, bác sỹ kết luận cô có thai, thai nhi được bốn
tuần tuổi, vị bác sỹ già hiền hậu còn dặn cô chú ý giữ gìn, thời kỳ này đến mười
hai tuần tuổi rất dễ sảy thai.

Đỡ cô ra ngoài
chiếc ghế ngoài hành lang, Khang lên tiếng.

- Chị đừng tìm việc nữa, đợi sinh xong đứa nhỏ rồi tính. Seven cứ để em
nuôi.

- Chị nghèo đến mức con mình cũng phải để cậu nuôi từ bao giờ thế?

- Chị có định nói cho anh Hoàng biết không?

- Chị cũng chẳng biết có nên nói không, giữa chị và anh ấy đã chẳng còn
gì nữa rồi. Với lại nguy cơ sảy thai cao thế, biết chị…

Cô chưa nói hết câu, Khang đã chặn lại:

- Bà già, không được nói gở, cố gắng nghỉ ngơi cho tớt. Tạm thời đừng
nói với bố mẹ, đợi qua ba tháng đầu an toàn rồi nói. Còn chuyện với anh Hoàng,
em không biết cụ thể hai người xảy ra chuyện gì, nên mọi quyết định em đều ủng
hộ chị. Này, chị nhìn em như thế làm gì, chỉ cần nhớ, luôn có em bên cạnh chị
là được.

Cô cười, vỗ vai
em trai, đúng thế, may mà trong những lúc thế này còn có cậu út luôn đứng bên
cô.

***

Dạo này má Hoàng
hay gọi anh về nhà ăn cơm, không biết ông bà nghe ở đâu thông tin gì đấy, về
nhà cứ nói bóng nói gió với anh chuyện vợ con. Còn bảo công ty có con bé Ánh
Nguyệt làm ở phòng kinh doanh cũng đẹp người đẹp nết. Anh chỉ ậm ừ cho qua,
không ngờ một hôm anh về nhà thấy má và cô ấy đang vừa nấu ăn vừa nói chuyện với
nhau vui vẻ trong bếp, Hoàng viện cớ thằng bạn bị té xe, vội chạy ra ngoài
không thèm nhìn mặt cô gái kia lấy một cái.

Hèn gì dạo này
anh cứ thấy hai người “tình cờ” gặp nhau thường xuyên thế, có lẽ tất cả đều có
chủ ý cả rồi. Anh tưởng mình đã nói với cô ấy