Snack's 1967
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326930

Bình chọn: 8.5.00/10/693 lượt.

h động.

Hân bật người dậy như có lò xo lắp ở ghế, chuẩn bị thực hiện “36 kế”

- Tôi….có việc, haha! *cười cứng nhắc* Ông cứ….ờ, thế nhá! Tối gặp!

Chân đã khởi động, động cơ sẵn sàng…..chạy! Ớ, lạ nhể, chạy rồi sao không
tiến lên trước được thế này? Hân nhắm mắt nhắm mũi cố đi nhưng không được. Duy
chết tiệt, có cần nắm chặt tay cô giữ lại thế không? Hít sâu 1 hơi, Hân quay lại
quát:

- Có chuyện gì? Bỏ ra tôi còn đi!

- Tôi đã nói xong đâu! – Duy thản nhiên, vẫn giữ chặt tay cô không rời, vẻ
mặt lãnh đạm

- Nói đi, nhưng buông tay tôi ra! – Hân cố giằng cổ tay đã bắt đầu có dấu
hiệu đau nhức khỏi bàn tay to sụ của Duy

Duy không đáp lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy, kéo nhẹ một cái. Hân không kịp phòng
bị vì còn mải mê gỡ tay Duy, nhanh chóng đổ người về phía trước, đập mũi vào
lồng ngực vững chắc của Duy. Nhăn nhó kêu khổ chỉ được 1 giây, cô đã kịp nhận
thức vấn đề (lần này nhanh dữ ha), và cũng gần như ngay lập tức giãy giụa đòi
thoát ra. Thế nhưng sức lực của một đứa yếu thể dục, kém vận động, đấu sao lại
con trai khỏe mạnh, thường xuyên tập luyện chứ?

Nơi sân trường vắng lặng, dưới bóng cây râm mát, một nam một nữ ôm nhau đầy
tình cảm. Đó là nhìn từ ngoài vào, trên thực tế lại là trận chiến ngầm đầy quyết
liệt, một bên cố giữ, một bên cố thoát. Xuống sức chỉ sau 5 phút giằng co, Hân
xuôi tay, thở dài, cố gắng dùng lời nói thuyết phục:

- Rốt cuộc ông lại giận tôi chuyện gì sao? Lần trước thì…..lần này lại nghĩ
ra cách này trừng phạt tôi hả?

- Phải! Tôi đang rất giận bà! – Duy giữ chặt Hân trong vòng tay, chỉ muốn
được ở bên cô mãi như thế này không rời

- Giận thì nói, tôi sai tôi sẽ sửa, đừng dùng cách này! – Hân mếu máo.

Cứ thế này, có ai nhìn thấy đảm bảo ngày hôm sau cô thành người nổi tiếng mất
thôi. Có nhảy xuống bể bơi cũng không thanh minh thanh nga được. Đã vậy, nếu Hải
biết thì sao? Khoan, sao cô phải lo lắng Hải nghĩ gì nhỉ? Hân vốn là người vô
tâm, thế mới có chuyện đang cố thoát khỏi vòng tay Duy, chỉ trong phút chốc lại
chìm đắm trong suy nghĩ về một người khác hẳn.

- Bà thật sự không hiểu được tình cảm của tôi sao? – Duy cố gắng hạ giọng
ngăn không cho mình nói lớn tiếng, tránh làm Hân thêm hoảng loạn

-………………*đã chìm sâu vào suy nghĩ*

- 5 năm ở bên nhau, tôi đã thể hiện ra như vây, sao bà có thể tảng lờ không
hiểu được chứ? Hay bà không có tình cảm đó giống tôi, nên cố gắng trốn tránh sự
thật? – Duy cứ ngỡ Hân quá ngại không dám nói, lại tiếp tục lẩm bẩm

- Tôi sao không có tình cảm với ông chứ! – Thức tỉnh sau cơn mê, Hân giật
mình đính chính. Không hiểu đứa nào dám bơm vào đầu Duy cá ý nghĩ cô ghét cậu
thế hử? Phát hiện ra thì ta cho biết tay

Duy ngạc nhiên, thả lỏng vòng tay, kéo Hân nhìn thẳng vào mắt mình, cố tìm
hiểu xem cô nói thật hay đùa. Hân không trốn tránh, nghiêm túc nói với Duy:

- Ông là bạn thân, rất thân của tôi, dĩ nhiên tôi phải có tình cảm với ông
chứ! Chả nhẽ tôi lại ghét ông hả? Đứa nào lại bép xép gì chia rẽ nội bộ đúng
không? Hay con nhỏ nào theo đuổi ông định nói xấu chơi đểu tôi?

Duy ngao ngán, hai vai sụp xuống mệt mỏi. Cứ ngỡ Hân đã tỏ tường, ngờ đâu…Chả
nhẽ đúng như Thiên nói, cứ phải bày tỏ thẳng mới thành công sao? Hân đứng đơ
người nhìn Duy biểu hiện thay đổi còn nhanh hơn thay quần áo, không dám hỏi gì
thêm, sợ lại bị ôm lắm >_<

Chưa kịp thực hiện ý nghĩ cách xa Duy chục mét, Hân đã lại lần nữa….bị trói
chặt bởi Duy. Sao muốn khóc thế này????? Bất ngờ thay, cũng nhanh như lúc cô rơi
vào vòng tay Duy, chưa đầy 5 giây sau, một bàn tay khác đã mạnh mẽ cầm tay cô,
kéo cô ra khỏi Duy

- Hơ…sao cậu lại ở đây?

Hân ngơ ngác, nhìn Hải đang đứng đối diện với Duy, ánh mắt tỏa ra sát khí
lạnh nhạt, hai tay đã co lại thành nắm đấm, lại ngó sang Duy cũng có biểu hiện
tương tự. Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này???



- Cậu định làm gì? – Duy mở miệng phá vỡ không khí ngưng đọng đã duy trì khá
lâu từ khi Hải xuất hiện

- Còn anh, anh đang làm gì? – Hải nhàn nhạt hỏi vặn lại, không tỏ rõ thái độ


- Không phải việc của cậu! – Duy gằn giọng, cố kiềm nén cơn giận

- Anh không thấy Hân không thích hành động của anh sao? Em chỉ làm việc nên
làm thôi! – Ngược lại, Hải vẫn giữ được sự bình tĩnh, lạnh lùng, thờ ơ thường
ngày, không chút biến đổi

- Đó là vấn đề giữa tôi và Hân, tôi sẽ tự giải quyết!

Dứt lời, Duy nắm tay Hân, kéo đi. Không chịu thua, Hải cũng nhanh chóng đưa
tay giữ chặt tay còn lại của Hân. Hai người lại tiếp tục nhìn nhau trừng trừng,
thêm một cuộc đấu nữa diễn ra trong im lặng. Chỉ có một vấn đề. Có ai nhìn đến
người đang đứng giữa chịu trận không?

Hân cố gắng tìm đủ mọi cách để hiểu thấu vấn đề giữa hai người vốn là anh em
tốt này, nghĩ nát óc để có thể….giải thoát mình ra khỏi không khí tràn ngập mùi
thuốc súng nồng nặc này. Trâu bò oánh nhau, ruồi muỗi chịu, hai người này mâu
thuẫn cái gì sao không kéo nhau đi