pacman, rainbows, and roller s
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326880

Bình chọn: 10.00/10/688 lượt.

đều dành tình cảm cho cô,
nhưng cô lại ác độc khiến hai người anh em thân thiết trở thành đối địch. Cô
phải làm sao?

Một người bước những bước chân nhẹ, tiến dần đến phía cô. Không ngoảnh mặt
nhìn, Hân cũng biết đó là ai.

- Mày ổn chứ? – Chi nhìn ngắm bầu trời, hỏi vu vơ

- Mày nghĩ tao có thể ổn được không? – Hân cũng nói vu vơ

- Mày từng nói với tao, nghe theo lựa chọn của trái tim mình, đó là câu trả
lời chính xác nhất!

-…………… – Hân im lặng không đáp, nhớ lại khi cô nói câu ấy với Chi

- Hay….trái tim mày chọn cả hai người? – Chi dò hỏi, quan sát thái độ của
Hân

- Tao không biết! – Hân nói, vẻ mặt vẫn cứng nhắc một biểu cảm – tình bạn
thân thiết của tao với Duy, liệu có phải là tình yêu? Tao có nên đánh đổi một
tình bạn đẹp đẽ ấy không? Sự quan tâm trong thầm lặng của Hải, tao có thể vứt bỏ
nó, làm tổn thương cậu ấy không? Khoảng cách tuổi tác quá rõ ràng, tao có thể bỏ
qua lời ra tiếng vào của dư luận mà đối diện được không? Tao thực sự…không thể
hiểu nổi chính mình!

Chi im lặng, lắng nghe từng chút một. Hơn ai hết, Chi hiểu khi Hân không
cười, nhưng cũng không thể khóc là khi cô đang buồn nhất. Cô thà để chính mình
tổn thương, còn hơn khiến người quan trọng nhất với mình đau khổ. Liệu có thể
nào, Hân không đưa ra lựa chọn?

Dù sao, Chi cũng cần xác định lại suy đoán của cô là đúng hay sai. Một ý nghĩ
vụt lóe lên trong đầu Chi.

Ngày hôm sau, Hân cùng Yến Nhi ngồi ăn sáng trong cantin, một ngày hiếm hoi
cả hai cùng lúc không có tiết học sáng. Yến Nhi vẫn ba hoa chích chòe, nói không
ngừng nghỉ bên cạnh, trong khi Hân chỉ ậm ừ, nghe là chính. Yến Nhi biết Hân
đang vướng trong rắc rối, nên muốn Hân vui, không nề hà độc thoại, chỉ cần Hân
thấy thoải mái.

Đang nói liên tu bất tận, một người hùng hổ tiến đến phá ngang

- Hân! Chiều nay 5 giờ đến sân bóng gặp tôi được không? Nhất định phải
đến!

Yến Nhi ngậm chặt thìa trong miệng, hết nhìn Duy lại nhìn sang Hân đang cúi
gằm mặt. Không khí cứ phải gọi là quá mức căng thẳng đi. Hân từ từ ngẩng mặt
lên, nhìn Duy trong giây lát, rồi lại cúi xuống, nói nhỏ 1 câu:

- Được rồi!

Duy nghe được câu trả lời như ý, không ở lại lâu, lập tức đi ngay. Yến Nhi tò
mò nhìn theo câu, không hiểu cái gì, nhún vai bỏ qua, tiếp tục mở băng. Nhưng
lại lần nữa bị cắt ngang

- Hân, tôi muốn nói với Hân một chuyện, chiều nay lên sân thượng được chứ? 5
giờ!

Lần này thì Yến Nhi đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô không nhìn Hải, chỉ
chăm chăm theo dõi biểu hiện của Hân. Hân vẫn vô cảm như thế, vẫn không do dự,
đồng ý với Hải, không thắc mắc câu nào. Hải đi luôn, hành động y chang Duy.

Yến Nhi không biết ai bày ra trò này, nhưng cô hiểu, lần này, hai người ấy
đều muốn biết quyết định của Hân. Hân….sẽ lựa chọn ai đây? Chiều nay ai sẽ được
gặp, ai sẽ phải chờ đợi trong tuyệt vọng?



Sân thượng lộng gió, yên tĩnh, tiếng ồn nơi tập trung những sinh viên hoạt động năng nổ không thể vọng lại nơi đây, một góc khuất trong toàn khu trường rộng lớn. Một bóng người đứng lặng nhìn chân trời cao vợi, với những cánh chim bay không ngừng nghỉ. Trong bóng râm, hai ánh mắt dõi theo chăm chú, không chút lơi là.

..........Khuôn viên thoáng đãng, tràn đầy màu sắc của những nụ hoa mới nhú, của những chú chim chăm chỉ tìm mồi. Dưới bóng râm của cây phượng già chỉ còn lác đác vài cánh hoa dần héo úa, một người ngồi đăm chiêu suy nghĩ, chốc lát ánh mắt lại hướng về phía xa, hai tay nắm chặt, thầm cầu mong, hi vọng. Ghế đá gần đó, cũng hai cặp mắt đang nhìn theo, cùng hồi hộp, nín thở với nhân vật chính.

Hai con người, hai địa điểm, nhưng trái tim và suy nghĩ đều hướng về một nơi. Không gian như ngừng trệ, thời gian cứ chậm chạp trôi qua như đùa giỡn với sức chịu đựng của con người. Kim đồng hồ tích tắc kêu, kim phút cứ nhích dần từng chút, từng chút một. 5, 10, 15, rồi 20. Không có thêm đôi chân nào xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí, không một âm thanh được phát lên giữa khung cảnh tịch mịch.

Đến khi kim phút đã chạm đến con số 30, cuối cùng cũng có người lên tiếng:

- Có lẽ……không đến rồi!

Đáp lại chỉ có im lặng, sự im lặng lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Duy ngồi bất động, ngước đôi mắt trống rỗng nhìn lên tàng cây xanh, rồi chống chân đứng dậy, thản nhiên phủi bụi, tay nhét túi quần lặng lẽ bước đi. Trần Duy định đi theo an ủi, nhưng bị Thiên níu tay lại, khe khẽ lắc đầu, đành đứng im nhìn người bạn bỏ đi, dáng người cô đơn đến cùng cực.

Duy cứ mải miết đi, cố gắng không suy nghĩ bất cứ điều gì có thể phá vỡ bức tường ngăn chặn cảm xúc của chính mình. Không biết từ khi nào, một đôi chân xuất hiện, chắn ngang đường cậu đi. Duy thờ ơ ngẩng đầu, xác định lại một người đến an ủi sao,cậu đâu có cần. Nhưng vừa nhìn thấy người ấy, Duy trợn mắt sửng sốt.Trước mặt cậu, chính là Hải, đối thủ duy nhất trong cuộc chiến không nhìn thấy kết quả này. Hải không để tâm biểu hiện của Duy, nhanh chóng vào chủ đề: