Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Chị! Em Cảm Nắng Rồi!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327300

Bình chọn: 7.5.00/10/730 lượt.

Đã
thi đại học chưa? Định thi trường gì?

Hâm méo mặt vì cái véo má yêu của Khanh, đồng thời cũng vì đống câu hỏi Khanh
tuôn hàng loạt nữa. Hân ngọng nghịu trả lời:

- Em đang học đại học rồi chị!

- Ối, thế à? Nhìn em như học sinh cấp 3 ý! – Khanh ngạc nhiên, càng thấy đáng
yêu hơn nữa

- Chị ơi, em đau…… – Hân không chịu nổi nhiệt tình thái quá của Khanh, phải
lên tiếng

- À, chị xin lỗi! Có biết chị là ai không? – Khanh vội buông tha cho má Hân,
vừa xoa xoa cho Hân đỡ đau vừa hỏi

- Em chỉ biết chị là bạn thân anh em, cũng nhìn qua ảnh, nên…..giờ chị khác
quá! – Hân đỡ đau ngay lập tức cười tươi rói với Hân, quay sang đám bạn vẫn đứng
đó cùng bố Thiên vẫn ngồi đó giới thiệu – đây là bạn học cấp 3 của anh tao!

Cả lũ gật gù, mãi 10 phút mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Bố Thiên nghe
vậy vỗ tay cười lớn:

- Chà, đúng là “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”! Trùng hợp ghê nha!

- Bố, lại dùng danh ngôn rồi! – Thiên day day thái dương, xấu hổ vì bố
mình

- Có làm sao? – Bố Thiên hồn nhiên hỏi con trai – Không gì diễn tả hay hơn,
đúng không Khanh?

- Vâng, chú quá đúng! – Khanh giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

Nhìn 2 chú cháu nói chuyện không hề có khoảng cách, cứ như hai người bạn đồng
trang lứa. Cả đám lại 1 phen đóng băng đến khi bố Thiên giục tất cả ra sân ngoài
để cùng ăn cơm.

Phía bên trái ngôi nhà có 1 khoảng sân nho nhỏ, được lát đá kỹ càng như sân
lớn nhưng xung quanh lại là thảm cỏ mềm mại, ở đó được đặt sẵn 1 bộ bàn ghế to
chả kém cạnh ở phòng khách băng gỗ màu nâu trầm, mái che bằng lá dừa vừa mang
hơi hướng du lịch biển cả, lại đậm chất thiên nhiên phù hợp với khu vườn bao
quanh đó. Vừa ngồi ăn tối, vừa được gió từ biển thổi tới tươi mát, không cần
quạt cũng thấy sảng khoái lạ thường.

Gần biển nên cả đám được chiêu dãi nhiều món với nguyên liệu đều là hải sản
tươi sống, ngoài ra vẫn có những món “đất liền” như thịt lợn, thịt bò cho ai có
nguy cơ sị ứng hải sản.

- Ở đây cũng có thịt hả bác? – Hoàng nhìn bàn ăn đầy hương vị thu hút,
hỏi

- Có chứ! Tiêu chí của hai bác là phục vụ tất cả theo nhu cầu của khách.
Nhiều khách du lịch không quen ăn hải sản 3 bữa 1 ngày, dễ ngán nên bác có 1
nông trường riêng ở gần thành phố, chuyên cung cấp thịt tươi sống ra ngoài này!
– bố Thiên hào hứng kể lể cho mấy người học Kinh Tế và Tài chính, có truyền thụ
kinh nghiệm

- Tuyệt! Bảo sao cháu thấy cỗ bác đông khách thế! – Duy giơ tay tán thưởng,
bắt đầu chiến đấu với bàn tiệc

- Ý kiến này do Khanh góp ý đấy! – bố Thiên vỗ vai cô cháu gái khen ngợi –
không nhờ nó bác không nghĩ ra đâu!

- Chú cứ nói giảm nói tránh, nhờ cháu chú mới thu được nguồn lợi mỗi năm còn
gì! – Khanh vênh mặt tự kiêu, khiến cả bàn cười rôm rả

- Thế nên năm nào chú chả cho cháu chuyến đi nghỉ miễn phí hả?

- Họ hàng với nhau, chú định thu tiền cháu à mà bảo miễn phí?

Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện trong không khí ấm áp, hòa nhập, vui vẻ. Chỉ
có Bảo lẳng lặng ăn, không nói năng gì, thi thoảng lại cười nhẹ hưởng ứng theo
trò đùa của mọi người. Hân ngồi cạnh nhìn anh minh thăm dò. không hiểu hôm nay
bị cái gì đến món khoái khẩu cũng không đụng đũa. Hân liếc Bảo, lại nhìn đến
phía đối diện, dễ dàng nhận ra sự chú ý đặc biệt của bảo dành cho Khanh. Hân lia
mắt sang Thiên ngồi gần Khanh, bắt gặp cậu cũng đang nhìn mình, cười tinh ý. Xem
ra cả hai đều vô tình đụng trúng cùng 1 vấn đề.

Còn bên cạnh Hân, Duy lại ngồi hết nhìn Hân đến Thiên, cũng với ánh mắt khó
hiểu, và chút không vui kìm nén. 1 góc bàn tiệc, không khí kỳ lạ cứ dâng lên
ngày càng cao.

Cuối bữa cơm, Thiên dẫn mọi người đi xuống bãi tắm. Biển đêm dịu nhẹ, từng
đợt sóng cứ từ từ lấn dần vào bờ theo lực hút của mặt trăng tròn vành vạnh trên
cao. Vẫn có người tắm biển nhưng phần nhiều những chiếc ghế mây, đã được bày ra
cả bãi tắm, những chiếc ô đủ màu được dọn hết, để một không gian thoáng đãng cho
những ai có hứng thú ngắm mây trời trăng sao và hóng gió.

- Bãi biển kéo dài hơn 50km, nhưng bãi tắm chỉ ở quanh đây tầm 5-7km trở lại,
đây là khu vực trung tâm nhất. Hàng năm ở hội trường ngoài trời ngay gần kia hay
tổ chức ca nhạc chào mừng, rồi bắn pháo hoa lắm! Không biết năm nay làm
chưa!

Thiên vừa dẫn các bạn đi dọc bãi biển, vừa giới thiệu qua.

- Thế gần đây có chỗ nào chơi không? – Chi hỏi

- Có chứ, nhiều là khác, giờ muộn rồi, mai tớ sẽ đưa các cậu đi!

- A, chị muốn đến Hang Cạn, mấy lần định đi nhưng em toàn từ chối! – Khanh
sực nhớ ra, vòi vĩnh. Cô cũng tranh thủ đi cùng Thiên, 1 mặt muốn nói chuyện với
mấy người trẻ tuổi, khai sáng tâm hồn càng ngày càng lỗi thời vì…lớn

- Chị tranh thủ quá đê! – Thiên xoa xoa đầu Khanh, cứ như bố với con gái –
Thấy em đưa bạn về nên kiểu gì cũng đưa đi chứ gì?

- Chứ sao? Bình thường mỗi chị em có cho đi đâu! – Khanh bĩu môi

- Được rồi, biết thế!

- Hang Cạn là ở đâu? – H