
phần trang trí. Nhóm Hân cũng vậy, đến đúng nơi mình phụ trách, nhìn kỹ sơ đồ để
phối hợp tốt với khu bên ngoài, hoàn thành khoảng rừng nhiệt đới đặc trưng.
Ai ai cũng bận rộn, cẩn thận bắn keo lên từng hàng rào thép được uốn dựng từ
trước, tỉ mẩn gắn từng chút một phông nền xanh cùng đủ loại cây cỏ đã được làm
từ trước, tránh thiệt hại ở mức tối thiểu.
Hân cũng chăm chú hơn vào công việc,không qua loa hay trêu đùa như mọi lần
nữa. Chỉ khổ cho đôi tai của mình bị hành hạ.
Không hiểu sao Thanh Hiền lại đứng làm ngay cạnh cô. Rõ ràng con nhỏ đó ghét
cô vô cùng nhưng lại chịu đứng đây, làm thì ít, lải nhải thì nhiều.
- Chị đứng lùi qua kia xem! Cứ đụng chạm vào tôi làm tôi dán sai rồi đây này!
– Giọng nói the thé vừa ngừng được 5 phút khi Hải đi ngang qua lại tiếp
tục…phát, cứ như đài hẹn giờ
- Dẫm lên đồ của tôi rồi đây này! Hỏng chị làm lại được không?
- Có nhìn thấy lấn sang khu của tôi không???
Hân hít sâu 1 hơi, kìm nén cơn giận đã sớm muốn bùng phát. Với loại người
này, Hân đã tập cho mình thái độ bơ là thượng sách, coi như không nghe thấy.
Nhưng các cụ có câu “Con giun xéo lắm cũng quằn”. Huống chi Hân cũng không hiền
lành như vẻ bề ngoài.
- Trời ơi! Keo dính vào áo tôi rồi! Biết cái áo tôi mới mua không? Bà chị có
đền nổi không hả?
Thanh Hiền không thèm hiểu tình hình, cứ ngỡ Hân không nói lại được, càng
được thể lấn tới. Hân nắm chặt lọ keo, khiến chút keo trắng còn sót lại chảy
sạch ra khỏi vỏ, nhỏ từng giọt xuống nền đất. Cô quay sang hét lớn:
- CÂM MIỆNG!!!!!
Hân tức tối lấy tay gạt Thanh Hiền một cái. Thanh Hiền nghiêng ngả, hai chân
không giữ được thăng bằng, chỉ ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Hân. Ngay sau đó,
bất ngờ ngã đập lưng phải khúc gỗ được dựng phía sau giả làm thân cây.
- RẦM!!
Tiếng động to lớn, đanh thép vang lên khiến tất cả giật mình. Thanh Hiền ngã
vào khiến cho khúc gỗ chưa được cố định chắc chắn đổ xuống nền.
Sau vài giây đông cứng, một cô bạn cùng lớp Thanh Hiền hốt hoảng lại gần, vừa
đỡ Thanh Hiền ngồi dậy vừa quay sang Hân to tiếng:
- Chị làm cái gì thế? Sao chị có thể dã man đẩy Thanh Hiền như vậy?
Hân đứng sững nhìn cảnh tượng trước mắt, có phần hơi sốc. Cô đâu nghĩ mình
lại mạnh tay đến mức ấy. Tiếng ồn ào nhanh chóng truyền đến tai những người bên
ngoài. Chỉ vài phút sau,nhóm trưởng cùng vài thành viên nam chạy ào vào, hỏi tới
tấp:
- Chuyện gì thế?
- Là chị ta! – cô bạn dìu Hiền ngồi dựa vào góc tường, chỉ tay thẳng mặt Hân,
mắng nhiếc – Thanh Hiền đâu làm gì chị ta, chỉ nhắc nhở công việc một chút! Vậy
mà chị ta trút giận, đẩy Hiền đến mức chảy máu! Anh nói xem, có thể chấp nhận
được không????
Nhóm trưởng nhìn Thanh Hiền ngồi nhăn nhó ôm cổ tay dưới sàn,đúng là có vết
xây xát nhỏ, rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Hân:
- Em giải thích đi!
- Là do nhỏ đó không ngừng lải nhải bên tai em, em bực mình chỉ đẩy nhẹ thôi!
Không thể ngã được!- Hân cũng thẳng thắn nói thật, không chút sợ sệt
- Em là đàn chị, sao có thể dùng hành động đàn áp đàn em như vậy? Có gì từ từ
nhẹ nhàng nói chuyện không được sao? Em sai rồi, xin lỗi đi! – nhóm trưởng đanh
giọng, kéo Hân đến trước mặt Thanh Hiền
- Em không sao đâu! Đâu phải lỗi của chị Hân! Do em lo lắng cho việc của
khoa, nói hơi nhiều đụng chạm đến chị ấy thôi! – Thanh Hiền trưng bộ mặt ủy
khuất, hai mắt long lanh nhìn nhóm trưởng.
- Em không cần bênh vực, ai sai người ấy phải chịu! – Nhóm trưởng thấy bộ
dạng yếu đuối của Thanh Hiền, càng lên giọng hơn
- En không sai! – Hân hét lớn, ánh mắt giận dữ nhìn bộ mặt giả tạo của Hiền –
anh thừa biết từ khi chung nhóm, Hiền không ưa em, luôn gây sự với em! Em đã
chịu đựng rồi! Là Hiền cố ý ngã, em chỉ đẩy nhẹ, sao có thể….
- Em lại còn biện minh cho lỗi lầm của mình sao? – Nhóm trưởng hừ một tiếng,
cắt ngang lời giải thích của Hân – Không ngờ em lại đi bắt nạt người ít tuổi hơn
mình như vậy! Nếu em không xin lỗi, anh sẽ bỏ tên em ra khỏi nhóm!
Hân nắm chặt lòng bàn tay,móng tay đâm vào da thịt đau đớn, nhưng không bằng
lúc này. Liếc nhìn xung quanh,ai cũng nhìn Hân bằng ánh mắt thờ ơ, có phần kỳ
thị. Không ai tin cô hết! Chi không ở đây, không có ai đứng bên ủng hộ cô.
Hân liếc nhìn Hải ánh mắt phức tạp đang nhìn mình ở cạnh nhóm trưởng. Cô lặng
lẽ tiến đến, nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi nhỏ:
- Cả cậu….cũng không tin tôi,có phải không?
- Tôi….. – Hải im lặng không đáp, cúi mặt tránh ánh nhìn của Hân
Hân đứng lặng, trái tim thêm quặn thắt. Là mọi người không tin khiến cô đau
hay sự im lặng của Hải làm cô tổn thương đây???
- Được! Mấy người không tin, có nói cũng bằng thừa! Tôi chỉ nói một câu! Tôi
không sai! Thích gạch tên à? Nghĩ tôi ham mấy điểm thành tích ấy lắm sao? Có
giỏi thì làm đi!!!!
Hân đẩy mạnh Hải qua một bên, chạy nhanh ra ngoài. Mọi người chỉ nhìn theo,
rồi cũng nhanh chóng về làm việc, nhóm trưởn