
i diễn cảnh trùng phùng, anh ta khẽ gật gật đầu với mọi người như tỏ ý xin lỗi với hành động kỳ lạ của mình.
Anh ta buông Tùng ra, nhìn một vòng. Mọi người xung quanh đang chết trân nhìn hai người diễn cảnh trùng phùng, anh ta khẽ gật gật đầu với mọi người như tỏ ý xin lỗi với hành động kỳ lạ của mình.
– Tùng là người tôi tìm kiếm lâu nay… tôi mừng quá nên hơi bất lịch sự. Xin lỗi, anh Hàn xin lỗi. Tôi lo việc của tôi ngay.
Tùng nhìn Vũ Phong, anh thản nhiên ngồi uống rượu, hết anh đẩy ly về phía Anh Kỳ ý lấy thêm. Anh Kỳ thoáng xanh mặt, một vết rạn chạy dọc thân ly.
– “ Thôi, không xong rồi”.
Anh Kỳ đành lặng lẽ đổi một ly rượu mới cho Vũ Phong trong bụng thầm cầu cho Tùng đừng làm thêm hành động nào ‘châm dầu vô lửa nữa’. Phú vẻ mặt rất tươi tắn nhanh tay nhanh chân lôi giấy tờ trong cặp táp ra hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mọi người ai cũng không quan tâm trong đó ghi gì, chỉ máy móc làm theo hướng dẫn. Phú thỉnh thoảng lại liếc trông chừng Tùng,cứ như sợ cậu tự dưng biến mất.
– Giám đốc, mọi thứ đã xong rồi. Anh có muốn kiểm tra lại lần nữa không?
– Không, ngày mai cứ hoàn chỉnh rồi đặt trên bàn làm việc của tôi.
– Vâng, vậy em xin phép.
– Được.
Anh ta không ra về ngay mà lại tiến đến chỗ Tùng.
– Anh nói chuyện với em một lát được không? Anh muốn giải thích chuyện…
– Em…em hiện đang đi với bạn.
– Nếu vậy lúc khác anh quay lại. Em đồng ý không?
– Lúc khác vậy…mà không! thật ra không có chuyện gì để nói đâu_ Tùng lấm lét liếc nhìn Vũ Phong_ chuyện cũ kết thúc lâu rồi mà.
– Nhưng anh nhất định phải nói chuyện với em. Lần sau anh ghé.
Nói rồi anh ta cũng không dây dưa lắm, chỉ tỏ ra rất luyến tiếc khi phải rời đi. Tùng một phen xanh mặt. Cậu đứng im không biết phải làm sao cho tới khi Minh Hàn lên tiếng phá tan sự im lặng chết người.
– Em ngồi xuống đi, đứng mãi làm gì. Nói anh nghe thử, Phú và em là như thế nào?
Tùng ngầm cám ơn Minh Hàn vô cùng, anh cho cậu một cơ hội để giải thích gián tiếp với cái người nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng kia. Cậu ngồi lại xuống ghế của mình, nó vốn ở bên cạnh Vũ Phong, Tùng thận trọng từng lời.
– Hồi mới lên đây học, em có quen biết anh ấy, sau này không biết vì sao anh ấy bỏ đi không nói không rằng, nên từ đó tới nay em cũng không có gặp lại.
– Cậu quen anh ấy bao lâu?_ Anh Kỳ hỏi_.
– Thật ra biết thì cũng cả năm, nhưng chính thức quen cũng không lâu lắm, chắc cũng mấy tháng gì đó là anh ấy đi mất.
– Vậy à, hai người không có hiểu lầm gì dẫn đến chia tay chứ. Anh thấy hắn có vẻ nuối tiếc em lắm._ Vũ Phong bỗng dưng lên tiếng làm Tùng cũng hồi hộp. Chuyện này cậu từng nói qua với anh rồi mà, nhưng giọng anh không vui lắm_.
– Đâu..đâu có hiểu lầm gì._ Tùng bất đắc dĩ chống chế_.
– Em nói không nhưng anh thấy anh ta thì có._ Vũ Phong kết luận làm Tùng cũng lúng túng_.
– Em….
– Anh ta bỏ cậu trước phải không?_ Anh Kỳ lại hỏi_.
– Ừm…_ Tùng khẽ gật đầu xác nhận_.
– Vậy chắc là áy náy do bỏ cậu mà không có lý do nên muốn giải thích thôi mà. Không có gì phải khó chịu, không có gì đâu. Chuyện cũng lâu rồi mà_ Anh Kỳ hình như không nói với Tùng mà nói với người cậu đang đẩy thêm một ly rượu nữa tới_.
Tùng ngàn lần cảm ơn Minh Hàn với Anh Kỳ, cậu không thấy mình có lỗi, nhưng không hiểu sao khi đứng trước Vũ Phong cậu cứ có cảm giác làm gì cũng sẽ gây nên tội. Tùng khẽ chạm nhẹ khuỷu tay vào anh như vô tình va phải, Vũ Phong cũng không có phản ứng gì, cậu an tâm được một chút. Cậu dựa nhẹ vào anh tìm hơi ấm, tìm cảm giác an toàn để an tâm là anh không phát giận. Ngồi chơi mãi tới tận khuya, đề tài nói chuyện được đưa tới Tây Tạng luôn, chẳng ai nói tới chuyện của Phú nữa.
Qua mấy ngày sau không thấy Vũ Phong có thái độ gì, Tùng cũng khá an tâm, buổi tối anh vẫn ôm cậu, vẫn đi vào cậu mạnh mẽ khiến cậu chỉ có thể há miệng để thở, cố lấy cho đủ oxy vào cơ thể.
– Vũ Phong nhẹ…làm ơn nhẹ một chút…._ Tùng chỉ còn biết van nài_
– Sao vậy không thích anh yêu em nữa hả?_ Tai cậu bị anh nhai nhai sắp đứt lìa luôn rồi_.
– Anh….là…là..lần thứ ba rồi….lần thứ ba rồi…
– Anh chưa mệt, anh vẫn muốn em lần nữa….._ đến đầu vai cậu bị nhai nhai, mút mút_.
– Vũ..Phong.., anh…_ giọng Tùng van xin, quyến rũ ngọt ngào đầy dục vọng_.
– Em xin ngừng bằng cái giọng đó chẳng khác nào khuyến khích người ta tiếp tục, vốn định tha cho em nhưng tự em kích thích anh thôi, nào một lần nữa.
Theo lời nói, Tùng bị lật trở lại, cái eo cậu bị nâng cao, kéo sát vào người anh, những nhịp yêu thương lại không ngừng ra vào khiến toàn thân cậu tê dại, mơ màng lịm đi vì sung sướng. Những cái thúc mãnh liệt sâu tận cùng trong cậu khiến cậu chỉ còn một cách nắm chặt ra giường mà mặc sức buông những âm thanh động lòng người.
Haizzzzzz nhưng Vũ Phong vốn vẫn là Vũ Phong, không thể khác đi được. Tr