Duck hunt
Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Chiếc Nhẫn Đi Lạc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210903

Bình chọn: 7.00/10/1090 lượt.

ỏ trốn đấy.

– Không thể nào, anh ta không thể nói như vậy được. Em không có đeo bám….

– Không thể? Hắn ta rất tự hào vì đã được em đeo bám, hắn nghĩ những điều đó minh chứng cho chân tình. Hắn chứng minh cho tôi thấy hắn có chân tình của em rất rõ ràng đấy.

– Và anh cũng nghĩ vậy?

– Tất nhiên, nó đúng với tác phong của em, rất kiên trì, rất nhẫn nại để có thứ em muốn……

– Anh đang khen em sao!_ Tùng cười khổ_

Đúng là lúc đó do hiểu lầm cậu đã nghĩ hai người đã có một sự gắn bó thiêng liêng, cậu đã vui mừng nghĩ rằng cả hai sẽ sống với nhau cả cuộc đời, cậu đã lên nhiều kế hoạch cho cuộc sống chung của cả hai, cậu không ngại đeo bám…Đúng, nghĩ lại thì hành động đó cũng có thể cho là đeo bám nếu như người ta không thích cậu. “ Thì ra Phú từng nghĩ cậu đeo bám anh nên không một lời biến mất. Đến bây giờ Tùng mới biết vì sao mình bị bỏ rơi” Cậu lúc đó ngốc nghếch quá, từ dưới quê lên cứ đơn thuần nghĩ yêu nhau cùng nhau cả đời là hiển nhiên…ai ngờ… vả lại tình yêu đồng giới khó khăn như vậy mới tìm được một người tâm đầu ý hợp…nhưng người ta không nghĩ như cậu.

– ….. làm tôi cũng nghĩ mình đã có chân tình….._ Vũ Phong tiếp tục câu nói đang dang dở_.

– Không!!!!!!! Vũ Phong_ Tùng bàng hoàng_.

– Thật ra hai người đã xảy ra chuyện gì?_ Vũ Phong lại tiếp tục_.

– Anh đã đến gặp Phú thì chắc cũng biết rồi, đâu cần hỏi lại em._ Tùng trả lời chán chường_.

– Nhưng tôi muốn chính miệng em xác nhận. Có đúng như vậy không?

– Đúng… nhưng… cũng không đúng.

– Đừng quanh co, em biết tôi không thích mà._ Vũ Phong gằn giọng_.

– Lần đó là do bọn…em say rượu…khi tỉnh lại thấy…thấy…thấy cả hai không mặc gì ….ngủ …ngủ cạnh nhau….nên em…em nghĩ…em nghĩ giữa cả hai đã xảy ra chuyện ..thân… mật….

Vũ Phong đứng phắt dậy, tay anh nện thẳng xuống bàn đánh RẦM một tiếng làm Tùng giật thót người.

– Anh nhớ có hỏi qua em đã từng thân mật với ai chưa…Anh không nhớ là có nghe em trả lời có.

– Chỉ là không mặc gì ngủ cạnh thôi, thực ra thì không có chuyện gì xảy ra cả._ Tùng lập tức giải thích_

– Em bảo là em say?

– Đúng.

– Vậy sao em dám chắc không có chuyện gì?_ giọng Vũ Phong vẫn trầm trầm đến khó chịu_

– Vì…vì….vì…..Anh thực muốn nghe hả?

– Tôi bảo em đừng quanh co._ Vũ Phong bực mình gằn lại_.

– Vì khi…khi lần…đầu tiên quan …quan hệ…em…em…không dậy nổi…._ Tùng biết giờ phút này chỉ có cách theo tới cùng mà thôi_.

– Vậy thì có liên quan gì đến chuyện hiểu lầm với hắn?

– Vì khi đó…khi đó…em bị trễ giờ làm…em chạy bộ năm tầng lầu…mà không…không có việc gì.

– Không có việc gì là không có việc gì? Em đừng úp mở, tôi không đủ kiên nhẫn đâu._ Vũ Phong tỏ ra không thể kiên nhẫn thêm chút nào nữa_

Tùng điếng cả người, anh hôm nay muốn nghe cậu giải thích nhưng sao đối với cậu lại hà khắc như vậy, cậu không hề có cảm giác mình đang giải trình với người yêu mà như là đang khai báo với ông chủ của mình vậy….đúng cảm giác là như vậy không sai….anh vẫn xem cậu như kẻ phục vụ trên giường sao? Không phải người yêu để anh trân trọng, để anh dịu dàng?

– Em chạy năm tầng lầu mà không hề cảm thấy đau, hay gì gì cả, nói chung là khỏe mạnh._ cậu lại nhỏ giọng giải thích tiếp_.

– Lấy lý do đó em kết luận là em và hắn ta không hề quan hệ, không có gì là thuyết phục cả. Tại sao lúc đó em không nghĩ như vậy. Bây giờ lại mang nó ra biện hộ.

– Vì lúc đó em không biết hai người đàn ông quan hệ với nhau sẽ có cảm giác ra sao. Chỉ khi với…anh…lần đầu…em…em…

– Ý em là khi lần đầu em quan hệ với tôi thì em mới biết.

– Phải _ Tùng đỏ mặt, anh hiểu ra vấn đề. Thật nhẹ bụng_.

– Em thật biết biện hộ, em mang lần đầu của mình ra ép hắn sống với em cả đời, bây giờ lại mang lần đầu ra gán trên người tôi. Tôi không quan trọng chuyện em đến với tôi là lần hai hay lần ba. Tôi chỉ không muốn có người dối gạt tôi, tôi đã cho em cơ hội, nhưng em không chọn thành thật mà chọn dối trá. Em sợ tôi bỏ em khi biết em đã từng quan hệ với người khác ư. Em thật là, bây giờ là thời đại gì rồi….em cũng chẳng phải phụ nữ mà giữ trinh tiết cho chồng….nghĩ có thể mang lần đầu ra để bắt buộc người khác phải chịu trách nhiệm với em?

Tùng nghe như đất dưới chân mình nứt ra…cậu choáng váng. Anh đang nói cái gì vậy chứ?

– Em có nói anh phải chịu trách nhiệm gì đâu…em chỉ giải thích cho anh…em…anh không yêu em sao….sao…yêu em là ..là anh tự nói …nói mà.._ Tùng chẳng còn biết miệng mình đang phát ra âm thanh gì_

– Có…nhưng tôi thất vọng về em quá. Như thế mới biết trước đây em kiên trì theo tôi làm cho tôi cứ nghĩ là gặp được chân tình, thì ra cứ ai bám vào được thì em bám thôi.

– Không có, anh không thể nói như vậy…em không có….

– Không. Em hãy cứ nói thật, không cần tìm lý do thoái thác. Anh không vất bỏ em như hắn đâu, em rất hợp với anh, cũng làm anh thấy dễ chịu. Để