
quá, mình phải ngủ đây! cả việc chuẩn bị khai trương khách sạn mới cũng không làm mình mệt tới vậy, mình cần ngủ.
– Vậy mình tự về thành phố được rồi, cậu ngủ đủ giấc đi rồi về sau.
Anh ôm Vũ Phong một cái thật mạnh thay cho lời tạm biệt rồi tiếp tục thu dọn đống hành lý còn dang dở, Vũ Phong mặc kệ, anh thả mình xuống nệm nhanh chóng đi vào giấc ngủ, anh ngủ thật say không biết Kim Thành đi lúc nào…..
…mở mắt 6 giờ tối…anh không ngờ mình có thể ngủ nhiều đến vậy, không giật mình, không mơ mộng, không lo âu, một giấc ngủ dài hẳn 12 tiếng đồng hồ…tám năm rồi anh mới có một giấc ngủ đã đời đến vậy…như anh vừa tổng vệ sinh cơ thể vậy….ngủ một giấc anh thấy cả người nhẹ nhõm hẳn… một giấc ngủ anh cảm thấy an bình, cảm giác này chắc là do Kim Thành mang lại khi Kim Thành không còn cái vẻ xa vắng luôn giữ khoảng cách với anh.
“Mình có đủ sinh lực để khai trương ngay thêm một cái khách sạn nửa”
Anh buồn cười với ý nghĩ của mình. Ngủ đã rồi anh thấy đói…bước ra ngoài anh xuống muốn xuống bếp..
” Không biết em ấy đi làm về chưa, có cái gì cho mình ăn không”
Một cái bàn được trang trí thật đẹp đặt ngay giữa phòng khách….anh dừng lại nhìn…loại bàn này anh biết….bàn ăn với những cây nến…khăn trải bàn hai lớp phối màu trang nhã, hoa hồng được xếp hình trái tim giữa bàn ăn và quanh các góc bàn, khăn ăn cũng được xếp cầu kỳ, chai rượu đang được ướp lạnh đặt ngay ngắn….
” Bàn ăn cho tình nhân, mình vẫn đặt loại bàn này hoài…để làm vui lòng các cô bạn gái…nhưng..”
Anh chợt nhận ra cái bàn này nắm ở một nơi không mấy hợp lý….ai có khả năng đãi bạn gái ở đây trong khi nhà chỉ có hai người…không anh thì là cậu…mà anh thì dĩ nhiên không rồi…
“Chẳng lẽ cậu nhóc mời bạn gái về nhà..hay mời về đây tỏ tinh….cũng dám lắm chứ…tự chuẩn bị sẽ tiết kiệm tiền hơn mà…vậy mình phải kiếm chuyện ra ngoài thôi không nên làm cản trở đám trẻ yêu đương…sẵn ra ngoài kiếm cái gì ăn luôn đói quá rồi”
Vũ Phong vô tắm rửa diện bộ cánh thật đẹp để ra ngoài …vừa bước ra khỏi phòng đã thấy cậu đứng cạnh bàn ăn, tay cầm một bó hồng thật lớn.
– Về rồi?
– Anh định ra ngoài à?
– Ừ, anh đói. Phải kiếm cái gì bỏ bụng.
– Em đã chuẩn bị bửa tối rồi.
– Không sao anh không định làm phiền em trong những lúc tế nhị như vậy, em cứ tự nhiên anh tự lo được.
– Phiền gì chứ, em chờ anh thức dậy từ sáng giờ, hôm nay anh bệnh hay sao mà ngủ nhiều vậy?. Sáng nay lúc anh Kim Thành đi em định vào xem nhưng anh ấy bảo em anh không sao, cứ để anh ngủ đến khi nào tự dậy thì thôi. Anh ấy còn dặn đi dặn lại phải chuẩn bị cái gì ngon ngon cho anh vì khi anh dậy chắc chắn anh sẽ rất đói._Vũ Phong chỉ cái bàn ăn ‘tình nhân’ tròn mắt nhưng cũng không mấy ngạc nhiên nếu là do Kim Thành dặn làm sau những gì xảy ra ngày hôm qua_
– Không phải cậu ấy dặn em chuẩn bị nguyên cái bàn ăn như vầy cho anh chứ?
– Không, cái này là tự em muốn chuẩn bị cho anh thôi. Em có thể mời anh ăn tối không…?
Cậu bước đến đưa anh bó hồng thật lớn nảy giờ cậu vẫn cầm trên tay.
– Đáng lẽ phải ở một nơi sang trọng hơn, nhưng đành vậy anh có nhận lời mời của em không.
Vũ Phong đưa tay nhận bó hoa với sự cảnh báo lên tới mức đỏ.
– Bó hoa này không phải chỉ là một lễ vật cho một lời mời cho bửa ăn tối..? _Vũ Phong hỏi chặn trước_
– Đúng đó, là thiệp mời anh dùng bửa tối. Hoa này em hái trong vườn nhà, đẹp phải không chúng nở gần hết rồi chắc cũng sắp tàn, bác làm vườn không phàn nàn gì đâu._cậu nói một hơi không nghỉ_
– Vậy là mang hoa về cho chủ à, đúng phong cách tiết kiệm của em nhỉ.
Cậu bước tới kéo ghế mời anh ngồi. Anh ngồi xuống ghế đặt bó hoa khổng lồ bên cạnh.
– Em dọn món nhé.
Vừa nói cậu vừa khui chai rượu rồi rót ra hai ly, xong cậu nhanh nhẹn vào bếp mang ra món đầu tiên.
– Khai vị bằng món bò à?
– Không thứ tự gì đâu, chỉ có ba món thôi hy vọng anh không thất vọng.
Mang thêm hai món nửa ra đặt sẵn lên bàn, rồi cậu ngồi vào ghế đối diện.
– Cải thìa xào hải sâm, gà bóp rượu, thịnh soạn cho một bửa tối đấy chứ.
– Anh thích là tốt rồi, em cứ sợ nghèo nàn quá cho một dịp trọng đại.
– Trọng đại?
– Anh dùng bửa trước cái đã, chẳng phải từ sáng giờ anh chưa có gì bỏ bụng sao.
Cả hai cụng ly rồi bắt đầu một bửa tối ngon lành. Đặt món tráng miệng trước mặt anh cậu nói.
– Thực ra em có chuyện cần anh giúp đỡ.
– Có chuyện gì mà phải chuẩn bị chu đáo vậy, khó khăn lắm sao.
– Anh ăn xong đi đã.
Vũ Phong đã biết cậu rào đón kỷ như vậy chắc không phải nhờ vả một chuyện bình thường, đối với người bao lâu nay chẳng mở miệng nhờ vả xin xỏ anh cái gì mà phải thận trọng như vậy chắc là không tầm thường, anh cũng muốn nhanh chóng nghe chuyện.
Cậu ngồi nhìn anh dọn dẹp sạch sẽ món tráng miệng khá là nhanh. Cậu cũng vội dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ…
– Anh no