
ưa bao giờ Duy thấy đôi mắt ấy buồn vô hạn như thế. Cậu bắn thẳng những tia nhìn thù hận về người
con trai đang ngồi trên kia, anh ta dường như không hề để ý đến bất cứ
điều gì, chỉ thoáng nhìn cái nắm tay thật chặt của hai con người ngồi
hàng ghế cuối cùng rồi buông lơi đôi mắt về nơi khác. Ông Sang ngồi
cạnh bên cũng khá ngạc nhiên nhưng rồi khẽ mỉm cười tỏ ý hài lòng về câu trả lời của đứa con trai.
- Nếu như đã không có bất cứ quan hệ gì, vậy tại sao anh lại liều sống liều chết để cứu cô ấy?
Bỗng chốc, có một giọng nói lạ được cất lên. Cả tiền sảnh đồng loạt
quay xuống hàng ghế cuối cùng, nơi phát ra giọng nói lạ lẫm và không ít
người đã nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy chính là cô gái đang được mọi người nhắc đến. Cô gái có hình ảnh in đầy mặt báo trong vụ scandal của
giám đốc trẻ tuổi kia.
Trong giây phút đó, Thiên Thy thực sự không thể làm chủ được bản thân
mình. Cô không ngờ con người ta có thể thay đổi nhanh đến thế, và cũng
có thể là chưa bao giờ đổi thay mà đôi khi đây chính là bộ mặt thật của
con người ấy. Nhưng trong trái tim khờ dại của Thiên Thy vẫn muốn tự lừa dối bản thân rằng : “nhất định phải có lí do nào đó, Minh Đăng mới làm
như thế”. Mặc kệ cho rất nhiều đôi mắt đang dán chặt lên người mình,
Thiên Thy vẫn kiên quyết nhìn thẳng vào chàng trai đang ngồi đối diện
với cô. Dường như anh cũng đang ngạc nhiên trước hành động táo bạo của
Thy, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại được vẻ điềm đạm vốn có, bất ngờ
hơn cùng với nụ cười đểu giả không chút ngượng nghịu.
- Cô gái nhỏ! Thì ra em cũng đến đây. Từ trước đến nay chưa có
ai làm ơn lưng chừng cả, đã giúp người thì phải giúp đến cùng, nếu lúc
ấy tôi vì bị thương mà bỏ cuộc thì em bây giờ sẽ ra sao? Nhưng ngoài
việc giúp đỡ nhau vì tình người ra, em và tôi còn có quan hệ gì khác
sao?
Từng lời nói nhẹ nhàng của Minh Đăng như ngàn mũi kim vào đâm thẳng vào
tim Thy, sau lời nói và thái độ “hoà nhã” của anh dành cho cô thì cả
tiền sảnh đã có không ít người giấu được những nụ cười châm biếm dành
cho cô gái mà đối với họ là một kẻ bị bệnh mộng tưởng…
- Đây… là Minh Đăng thật sao?
Thiên Thy thất thần, chẳng biết từ lúc nào đôi mắt cô đã có một mảng
nước mỏng manh tựa như giọt sương bao phủ, khiến cho mọi thứ trước mắt
trở nên nhạt dần đều. Nhưng tuyệt nhiên chúng chỉ dừng lại ở đó mà
không thể chảy xuống thành những giọt khóc trong suốt khi chưa có sự cho phép của chủ nhân.
- Đúng thế, đây mới chính là con người thật của hắn. Luôn làm
những điều mình thích mà không hề để tâm đến suy nghĩ và cảm xúc của
những người xung quanh. – Bảo Duy càng lúc càng xiết chặt bàn tay của
Thiên Thy hơn, bây giờ sự lo lắng và xót xa dành cho Thy lớn hơn tất cả, áp đảo cả nỗi thù hận dành cho kẻ thù của cậu.
Sau khi tiền sảnh ổn định hơn một chút, ông Sang mới mở lời đầu tiên
trong suốt quá trình cuộc họp, đôi mắt ông nheo lại thầm quan sát cô gái vừa cất tiếng hỏi táo bạo nơi cuối dãy ghế thật kĩ càng và cất giọng
nói có chút khàn khàn.
- Người thừa kế của Hoàng Minh không thể nào có quan hệ đặc
biệt với cô gái tầm thường như vậy được, hơn nữa cậu ấy cũng đã có vị
hôn phu cho riêng mình, thông tin này sẽ được công bố kĩ hơn vào thời
gian sắp tới. Mong quý vị đừng hiểu lầm và nghi ngờ bất thêm cứ điều gì về vấn đề này thêm nữa.
Lời nói của ông Sang như gáo nước lạnh dập tắt những ngọn lửa tò mò của
cánh nhà báo, còn tệ hơn là gáo nước ấy như hất thẳng vào mặt Thiên Thy khi mà ông vừa nói vừa nhìn cô với đôi mắt thú vị hả hê. Nhưng giờ
đây Thiên Thy không thể phản ứng thêm bất kì điều gì nữa. Cô ngồi bất
động hoàn toàn, đôi mắt chứa những màng sương không rời khỏi Minh Đăng
lấy nửa giây. Trong tận đáy mắt sâu thẳm, không còn chứa những tia nhìn vụn vỡ, cũng chẳng còn bất cứ tia hi vọng nào. Nó vô hồn, không cảm
xúc và mờ đục. Cảm giác bị phản bội bởi một người được coi là ánh sáng của cuộc đời thật là tuyệt vời, nó khiến người ta mất cảm giác với tất
cả. Hay nói chính xác hơn là không đau vì quá đau!
- Chúng ta đi về thôi chị.
Bảo Duy khẽ xiết đôi bàn tay nóng ấm vị được cậu nắm chặt suốt hơn hai
tiếng qua. Duy thực sự cảm thấy hối hận vô cùng khi đưa Thy đến đây. Cứ
ngỡ rằng khi nhìn thấy niềm tin và tình yêu của Thiên Thy dành cho Minh
Đăng vỡ ra từng mảnh thì Duy sẽ vui lắm, nào ngờ chưa bao giờ lòng cậu
thắt lại đau đớn như lúc này vì bộ dạng vô hồn của Thy. Cuộc họp báo đã
kết thúc hơn nửa tiếng mà Thiên Thy vẫn cứ ngồi đây bất động, không mở
miệng khóc than mà cũng chẳng tỏ ra đau đớn.
- Em về trước đi. Chị còn có việc phải làm.
- Không được! Em không rời khỏi chị lúc này đâu. Chị muốn làm gì cũng được, em sẽ đợi
chị - Duy nhẹ nhàng nói với Thy.
- Chị nói em về!
Đôi mắt vô hồn vẫn dán chặt vào chiếc ghế đối diện, Thiên Thy đanh giọng nói như một lời ra lệnh khiến cậu em không dám làm trái ý. Những lúc
thế này, trông Thiên Thy rất đáng sợ, một khi bị tổn thương vì một điều
gì đó, Thiên Thy luôn biết cá