Snack's 1967
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327521

Bình chọn: 9.5.00/10/752 lượt.

tử tế hơn mọi lần. Nhưng ai ngờ khi ở bên cạnh em tôi mới biết, em cũng giống như hàng loạt đứa con gái khác, bị tôi hút hồn một cách dễ dàng rồi phụ thuộc tình cảm vào tôi, và sau đó trở nên mơ mộng…

- CÂM NGAY!

Hai bàn tay nắm chặt thành cú đấm hiện lên những tia gân xanh mỏng manh, Thiên Thy bắn tia nhìn giận giữ và thù hận vào chàng trai đểu cáng trước mặt. Nói những lời như thế đối với một đứa con gái đầy rẫy lòng tự trọng như Thy, chi bằng cầm dao đâm thẳng vào tim cô còn nhân từ hơn.

Là vì ai mà cô thay đổi? Là vì ai mà cô từ một đứa con gái lạnh lùng bất cần cũng tập tành những hành động yêu thương? Cũng chính vì tình yêu tưởng chừng như quá ngọt ngào và chân thành của người con trai đang nhìn cô với đôi mắt hả hê kia, nên Thy mới thay đổi nhiều như thế… Vậy mà bây giờ hắn còn trơ trẽn khinh chê cô. Mọi thứ trong Thiên Thy giờ đây như vỡ vụn, tan nát thành trăm mảnh và Minh Đăng dường như đang rất sung sướng với điều đó.

Thế nhưng ngay từ nhỏ, Thy đã mặc định rằng ngoài bản thân ra thì không bất cứ ai có quyền làm tổn thương đến cô. Nếu người nào đó muốn Thy khóc, cô sẽ thật tươi trước mặt họ, còn nếu muốn thấy Thy đau đớn ra sao, cô sẽ càng ngông nghênh mà làm những điều khiến họ tức trào máu. Hay nói cách khác, Thiên Thy sẽ chẳng bao giờ để cho bất cứ ai dày vò mình, bởi họ không có quyền làm điều đó. Phải chung sống với mụ dì ghẻ cay nghiệt như bà Mỹ đã giúp Thy hình thành cái bản tính và suy nghĩ độc địa ấy ngay từ những ngày ấu thơ.

Và rồi đôi mắt buồn chẳng còn đó những tia nhìn đau đớn, mà dần trở nên lạnh lùng đáng sợ. Khoé môi mỏng manh khẽ nhếch lên những đường cong thể hiện sự khinh bỉ tột cùng.

- Hoàng Minh Đăng! Nếu anh biết suy nghĩ một chút, anh sẽ thấy mình thật may mắn khi có được niềm tin của tôi. Tình cảm chân thành của tôi trong thời gian qua, chẳng khác gì một món quà mà cuộc đời đã thương hại tặng cho anh. Nhưng anh vốn chẳng xứng! Người như anh, chỉ thích hợp với những món đồ rẻ tiền thôi. Cám ơn vì đã tự thú với tôi điều đó.

Nụ cười nửa miệng quen thuộc của Thy lại xuất hiện, thay thế cho một lời chào không cần thiết. Nhưng vành môi cười khinh bỉ là thế mà trong cổ họng Thy đắng đót tột cùng. Cô quay lưng bước đi, những bước chân mạnh mẽ và hoàn toàn dứt khoát, không thèm liếc nhìn người phía sau lấy một giây. Giờ đây, thái độ của Minh Đăng ra sao, điều đó không còn quan trọng với Thy nữa.

Cô nhanh chóng vặn núm cửa, nhưng những bước chân dứt khoát của Thy đã bị ngăn cản bởi một thân hình đậm người đã đứng trước cửa tự bao giờ. Đó chính là người đàn ông đã dội gáo nước lạnh vào mặt cô lúc sáng bằng những lời lẽ khinh khi. Lúc này đây, ông ta cũng đang nhìn Thy với một nửa con mắt, nơi khoé môi nhoẻn thành nụ cười có vẻ xem thường. Nhưng nụ cười ấy đã nhanh chóng đông cứng lại vì nụ cười nửa miệng láo lếu khác. Nó còn sặc mùi khinh bỉ hơn của ông gấp vạn lần. Chưa kịp để ông ta phản ứng thêm bất kì điều gì, Thiên Thy đã nhanh chóng lách qua và đi thẳng một mạch. Nhưng vì bước chân Thy chưa đi được bao xa nên cô đã nghe thấy tiếng nói châm biếm của người đàn ông.

- Mày đổi phong cách thích những loại con gái láo lếu như thế từ khi nào vậy? Ngày hôm nay nếu không có đứa con gái vô duyên ấy thì cuộc họp báo đã suôn sẻ, tốt đẹp hơn gấp mấy lần.

- Ba đừng nhắc đến chuyện đó nữa… - Đăng khó chịu cau mày, anh ngồi xuống chiếc ghế dựa, mắt lim dim, thở ra một hơi dài não nề - Chuyện vị hôn phu đó nghĩa là sao?

Thực ra trong cuộc họp báo, bản thân Minh Đăng cũng bất ngờ không kém khi nghe ông Sang nhắc đến vị hôn phu. Bởi chính anh còn không biết mình có “cái thứ” ấy khi nào và “cái thứ” đó là ai…

- Việc này mày không cần bận tâm, chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tao là được.

“RẦM!!….XOẢNG!!”

Tất cả những đồ dùng trên bàn làm việc của Minh Đăng đã không cánh mà bay thẳng xuống đất.

Ông Sang đã được phen giật nảy mình vì tiếng đồ đạc rơi vỡ. Những đồ vật cứng như laptop, hộp đựng bút khi đáp đất đất đã méo mó biến dạng, còn những vật bằng thuỷ tinh thì vang lên những tiếng kêu chat chúa. Tất cả đều báo hiệu cho một sự nổi giận đã kìm nén quá lâu.

- BA CÒN TÍNH SẮP XẾP CUỘC ĐỜI CON ĐẾN BAO GIỜ?

Minh Đăng giận dữ, đứng lên chống hai tay vào thành bàn, đôi mắt bắn ra những tia nhìn tia lửa đáng sợ… Khi tức giận quá đỗi, anh có thói quen ném hoặc gạt phăng tất cả những thứ trong tấm với. Có lẽ sự phũ phàng của cô gái lúc nãy đã khiến tâm trạng Minh Đăng rơi xuống tận đáy hố sâu địa ngục. Bây giờ còn phải chịu đựng người cha độc tài của mình, nên tâm trạng Đăng như một ngọn lửa giận dữ, chỉ cần một chút dầu mồi là có thể đốt cháy tất cả.

- Thái độ gì đấy hả? – Ông Sang cũng trợn mắt lên giận dữ không kém gì Đăng.

- Cuộc đời này là của con, chứ không phải một quân cờ để ba muốn đặt đâu thì đặt. Con đã cố gắng làm theo ý ba, không phải con sợ mà là vì con tôn trọng ba, vì ba là ba của con. Nhưng nếu ba không tôn trọng con mà