XtGem Forum catalog
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326130

Bình chọn: 7.5.00/10/613 lượt.

ặc dù anh đã ra tù cách đây một năm. Tồi tệ hơn, anh đã như bốc hơi khỏi mặt đất hoàn toàn, khi mọi tin tức về anh bây giờ chỉ là con số không tròn trĩnh, là tờ giấy trắng tinh.

- Thôi, anh ở lại với hai đứa nha. Em có việc phải đi rồi.

- Em không ở lại đi ăn chung với tụi này hả?

- Không. Bây giờ em phải đi đến trường luyện tập cho buổi hoà nhạc của sinh viên cuối cấp. Nếu tụi nó có hỏi anh trả lời giúp em nha.

Chưa kịp để Tiến Hào nói thêm câu nào, Thiên Thy đã đứng lên rồi bước ra khỏi cửa trong khi Trúc Anh và Bảo Duy đang trở vào trong thay đồ. Nhìn dáng vẻ cô độc nhưng cứng cỏi của cô em gái, Tiến Hào không khỏi xót xa. Không biết Thiên Thy còn phải chờ đợi đến bao giờ nữa đây!

Chiếc classico lại lao vút trong dòng người tấp nập vội vã, mang theo một cô gái quyết đoán, tài giỏi nhưng vẫn rất mong manh một cách khó hiểu.

Dù không hề muốn, Thiên Thy cũng phải cố chấp nhận một sự thật cay đắng. Đó là Đăng đã cố-tình-thất- hứa với cô.Bởi vì một ngày nào đó của một năm về trước, Thiên Thy đã gần như muốn đánh rơi trái tim khi nhận được bức thư từ viên cảnh sát gửi.Trong thư chỉ vỏn vẹn một dòng chữ duy nhất, rất ngắn gọn, rất vô tình:

“Đến lúc thích hợp, anh sẽ về. Đừng tìm anh! Nếu có thể, quên anh đi cũng được”

Lúc ấy, Thiên Thy cảm thấy người con trai đó sao mà ác độc và vô tâm quá. Chỉ một dòng chữ thôi, đã khiến bao hi vọng của Thy sụp đổ hoàn toàn. Nhưng rồi cô đã cố gắng để cho thời gian ru êm tất cả. Xét cho cùng, có lẽ Minh Đăng muốn Thiên Thy cho anh thời gian để làm lại cuộc đời cũng nên.

Và suốt một năm qua, cô đã luôn tự an ủi mình như thế đấy!



- Thiên Thy! Giáo sư có việc muốn gặp cậu ở văn phòng riêng ấy.

Vừa mới bước chân vào phòng tập, Thy đã gặp cô bạn cùng khoá với giọng nói vui vẻ. Khẽ gật đầu mỉm cười đáp lại, cô đi liền một mạch đến văn phòng giáo sư tự tin gõ cửa.

Cô sinh viên năm thứ năm vẫn tự tin và mạnh dạn hệt như những ngày đầu bước chân vào nhạc viện. Sự tự tin, mạnh dạn ấy còn lớn lên theo ngày tháng chứ không hề giảm đi. Vì vậy nên Thy đã lọt vào mắt xanh và chiếm được cảm tình của các giáo sư một cách dễ dàng.

Khẽ mở cánh cửa sau khi nhận được sự đồng ý của người bên trong, Thiên Thy lễ phép cúi chào vị giáo sư già đang ngồi trên chiếc ghế xoay có mái đầu bạc phơ.

- Thiên Thy đến rồi à? Ngồi đi em – Vị giáo sư niềm nở nhìn cô trò nhỏ – Thầy có chuyện muốn bàn với em về buổi lễ tốt nghiệp dành cho sinh viên năm cuối đây.

- Dạ?

- Sau màn trình diễn chung của các sinh viên, thầy tính để em có một tiết mục solo riêng làm đại diện cho toàn thể các bạn cám ơn các thầy cô. Em thấy thế nào?

- Dạ? Em làm sao có thể? Em… – Thy tròn xoe mắt ngạc nhiên, lúc ấy cô thấy tim mình đập dội ra sát ngực.

- Em biết đấy, đó là quy luật của trường. Năm nào cũng thế, sẽ có một sinh viên xuất sắc làm đại diện cho tất cả mà trình diễn thêm một bản solo. Thầy nghĩ năm nay vị trí ấy thuộc về em. – Nhận thấy được sự lúng túng của cô sinh viên trẻ, giáo sư vui vẻ mỉm cười – Em có biết vì sao thầy lại chọn em vào trường trong khi em có số điểm thấp nhất không Thy?

Câu hỏi của người thầy khiến Thiên Thy lúng túng. Đúng là năm năm trước, chính vị giáo sư này là ban giám khảo tuyển sinh. Và Thy đã luôn thắc mắc tại sao lại chọn một thí sinh ít điểm nhất như cô làm sinh viên của một học viện nổi tiếng này.

- Vì khi đó thầy nhìn thấy sự quyết tâm của em. Kiểu như: “nhất định phải được chọn cho bằng được” vậy. Nhưng lúc ấy thầy biết em rất run, em đánh nhầm nốt “Đồ” thành nốt “Rê” vậy mà em lại biết cách khiến cho bản nhạc nghe vẫn trôi chảy. Một sự cố gắng đáng nể. Đôi khi tài năng lại không bằng lòng quyết tâm đâu em ạ. Và thầy đã không sai khi chọn em vào trường. Em là một sinh viên rất tiềm năng.

Những lời nói chân tình và niềm nở của vị giáo sư khiến Thiên Thy cảm thấy có chút xúc động. Cô sinh viên năm cuối bỗng thấy mình thật may mắn khi được nhận làm sinh viên của Học viện.

- Vâng, em cảm ơn thầy nhiều lắm. Em sẽ cố gắng hết sức cho bản solo hôm đó.

- Hôm ấy sẽ có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng được mời đến, nếu em có biểu hiện tốt, biết đâu sau khi ra trường, sẽ có người nâng đỡ em tiến xa hơn đấy.

- Dạ. Em hiểu ý thầy rồi. Em cảm ơn thầy.

Sau khi nhận được cái gật đầu cho phép của vị giáo sư, Thiên Thy lễ phép cúi chào rồi bước ra khỏi phòng. Lúc này, cô vẫn còn nghe rõ được trống ngực mạnh mẽ của mình.

Nhưng đây sẽ là một cơ hội rất tốt đối với Thy. Cô cần phải nắm bắt và tận dụng nó một cách triệt để. Nếu được, Thy sẽ nhờ đó mà đi lên như diều gặp gió. Vì ý định “soán ngôi” của Minh Đăng vẫn còn cháy rực trong tâm trí cô. Nó luôn là ngọn lửa thổi bùng lên sự cố gắng và nhiệt huyết của cô sinh viên ưu tú chăm chỉ.

Nhưng mà Thiên Thy… sắp đi hết quãng đường sinh viên rồi ư?

Khẽ chạm tay vào lan can hành lang vắng, Thy chợt thấy lòng hoang hoải