XtGem Forum catalog
Chờ Ngày Mưa Rơi

Chờ Ngày Mưa Rơi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326093

Bình chọn: 7.00/10/609 lượt.

và thuốc sát trùng, con sẽ tự lo được.

Minh Đăng vừa nói dứt câu là bà Huệ đã ngay tắp lự đi lấy những vật ấy. Vì bà chỉ ở một mình nên Thiên Thy đã chu đáo đi mua những dụng cụ y tế để đề phòng những việc bất chấp. Nhìn người mẹ thân thương vẫn một lòng chăm sóc yêu chiều Đăng như khi còn nhỏ, bỗng anh thấy mình bất hiếu quá! Chẳng lo lắng chăm sóc gì được cho bà cả. Đăng nhìn ra trời đang mưa với đôi mắt buồn bã để nén đi cái thở dài não nề.

- Minh Đăng! Bây giờ thì nói cho mẹ biết suốt một năm qua con đã đi đâu? Làm gì?

Bà Huệ vừa lúng túng rửa vết thương cho Đăng, vừa nóng ruột hỏi tình hình đứa con trai biệt tích suốt một năm qua. Nhưng Minh Đăng đã nhanh chóng dành lấy thuốc và tự rửa cho mình. Bốn năm sống trong tù và một năm phiêu bạt đã giúp anh sành sỏi việc rửa vết thương đến mức không nhìn thấy vẫn có thể tự rửa được.

- Con đã tìm cách hạ gục Hoàng Minh mẹ à!

- Con… – Bà Huệ ngạc nhiên hết mức có thể.

- Thực ra điều đó cũng phải quá khó đối với một người đã từng nắm vững công ty như con, chỉ cần có thời gian thôi. Hơn nữa, Hoàng Minh đang trong giai đoạn khó khăn vì vỡ nợ. Kể từ khi vụ ấy xảy ra, không ít người đã mất niềm tin vào chúng, thua lỗ nợ nần là điều dễ hiểu. Bây giờ con chỉ cần khiến cho các chủ nợ siết chặt nợ là thành công được một phần.

Giọng nói kiên quyết và ánh mắt sáng rực của Minh Đăng khiến bà Huệ lo lắng, khẩn thiết:

- Minh Đăng! Con nghe cho kĩ đây, mẹ không muốn con dính vào họ thêm một lần nào nữa . Thật đấy! Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện mà vui sống đi con. Được không?

- Mẹ! Làm sao con có thể tha thứ cho những kẻ lấy cuộc đời con ra để thế chấp tội lỗi của chúng được hả mẹ?

- Tất cả cũng là vì muốn con được sống bình yên thôi. Con biết không? Thiên Thy nó đã chờ con suốt bao năm qua rồi đấy. Mẹ thấy con nên bù đắp cho nó hơn là tính chuyện trả thù Đăng à!

Nói đến đây, bà Huệ thấy Minh Đăng trầm mặc hẳn, anh thôi không tự rửa vết thương cho mình nữa. Đôi mi khẽ cúp xuống để che dấu đi sự nhớ thương, cổ họng cố đè nén những cảm xúc tạp nham đang trực trào nhấn chìm bản thân mình bất cứ lúc nào. Không ngờ, chỉ cần nhắc đến tên người con gái đó thôi, Đăng đã thấy đau như thế này rồi.

Anh nói với mẹ mà như tự chế giễu chính mình:

- Mẹ! Con bây giờ làm gì còn đủ tư cách mà bù đắp cho Thy?

- Minh Đăng! Con nghĩ như thế không thấy bất công cho nó sao? Thy đã vì con mà làm rất nhiều điều. Bây giờ là lúc con nên tập trung vào việc ở bên cạnh và bù đắp cho nó. Nếu không, mẹ sẽ cảm thấy rất có lỗi và không dám nhìn mặt con bé. Con hiểu không? Còn những chuyện trả thù thì hãy quên đi.

Thái độ nghiêm nghị của mẹ khiến Minh Đăng càng thêm muộn phiền khó xử, anh không nói gì chỉ lẳng lặng leo lên gác nằm nghỉ. Nhưng khi vừa đặt chiếc đầu bị thương lên gối êm, nó đã phản chủ mà nhớ đến thủ phạm của vết thương cùng câu nói mang tính độc chiếm lớn lao. : “ Anh là của em! Mãi mãi là của em! Thứ gì là của em, em tuyệt đối không để mất. Nếu một tuần nữa anh không về bên em, lúc đó em sẽ lấy lại người của mình”

Đăng chợt bật cười một cách vô thức, đúng là Thiên Thy của anh có chết cũng không thể bỏ được cái tính ngang ngược. Lúc nhỏ ngang ngược theo kiểu ngông nghênh thích gì làm nấy. Còn trưởng thành thì ngang ngược theo kiểu độc kiến. Muốn là phải có cho bằng được. Nhưng lần này mọi chuyện không hề đơn giản chút nào. Nó ảnh hưởng đến cả tương lai và cuộc sống của cô ấy sau này. Anh làm sao có thể vì tình yêu và hạnh phúc của bản thân mà làm ảnh hưởng đến tương lai tươi sáng đó. Hơn nữa, Thiên Thy còn có gia đình, có ba của cô ấy. Liệu có người cha nào có thể chấp nhận con gái mình qua lại với kẻ đầu đường xó chợ trắng tay như anh bây giờ không?

Khẽ nhắm mắt để tất cả những ưu tư nằm ngoan trong giấc ngủ, chàng trai dần thiếp đi trong nụ cười trăm vị đắng cay.

o0o

Tiếng đàn lại ngân dài trong căn phòng màu biển nhạt. Mấy ngày nay trong căn phòng thường phát ra một bản nhạc duy nhất vào bất cứ lúc nào chủ nhân của nó có mặt. Thời gian này, cả nhà lại thấy Thy vùi mình trong tiếng đàn du dương, có hỏi ra thì mới biết đó là bản nhạc cô sẽ biểu diễn solo tại lễ tốt nghiệp sắp tới. Đó là tin vui. Nhưng lạ thay, mọi người lại có cảm giác lúc này Thiên Thy đang quay về với những ngày tháng bỏ ăn quên ngủ để quyết tâm học đàn với tâm trạng lầm lì ít nói của năm năm trước. Lạ nhưng không ai hỏi, vì họ biết quá rõ bản tính của Thy sẽ chẳng bao giờ chia sẻ những muộn phiền cho bất kì ai. Ngoại trừ một người đủ thân thiết đã cùng cô trải qua bao buồn vui của ngày còn thơ và lỗi lầm thời trẻ dại.

- Mấy ngày nay chị có chuyện gì phải không? Lại trở về cái tính lầm lì như ngày xưa rồi ấy.

Tiếng đàn dừng hẳn vì câu nói bất ngờ từ phía sau. Thiên Thy quay lại nhìn kẻ phá đám với điệu bộ mặt chán chường.

- Nhóc này, vào phòng mà không gõ cửa hả?

- Gõ hay không thì cuối cùng cũng vào thôi. Mà chị đừng c