Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Chuyện Gì Thế Này? Thật Bực Mình!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326212

Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.

hải ăn nhiều bị bội thực chăng ? hay trong thức ăn bị dị ứng? hay ăn tùm
lum mà giờ không tiêu? á, có khi nào con nhỏ này bị trượt té trong đó?
éc, hay đập đầu vào cái bồn tắm rồi?” càng nghĩ hắn càng lo, bước chân
càng nhanh, chốc lát đã tới phòng tắm, hắn vội vội vàng vàng gõ cửa
(thực ra muốn mở luôn nhưng sợ bị nó chém nên kìm nén gõ cửa – đồ con
trai ham hố). Nó thì đang hí hửng ngắm chính mình trong gương, trông
cũng ra dáng cô phục vụ, vừa chuẩn bị ra thì nghe tiếng hắn gọi, liền tò mò mở cửa.

Nó vừa mở cửa, hắn vừa đưa tay cốc lên cánh cửa và thế là “binh” – một
đồi đất đỏ mọc trên trán nó. “căm hờn, phẫn nộ, tức giận, điên tiết,
muốn giết người” là cảm giác của nó lúc này – ngược lại “lo lắng, xót
xa, hối hận, run rẩy, sợ hãi, không muốn chết” – là cảm giác của hắn.
Trong mắt nó bây giờ không còn hình ảnh của hắn nữa, cũng ko có hình
ảnh của căn phòng dễ xương, chỉ còn ảnh một con cún bị quay trên ngọn
lửa được đun bằng mắc – ma!!!!

- Tôi xin lỗi, em không sao chứ. Thật lòng xin lỗi, vì lo lắng quá nên
tôi mới gõ cửa mạnh thế - Hắn không muốn mình là con cún đó nên vội vàng xin lỗi

- aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Nó thầm hét trong đầu

Nó tiến, hắn lùi, nó tiến hai, hắn lùi một, tới khi hắn không lùi nữa
(ec, vậy thì lúc đầu đứng yên đi – hắn và nó: nhiều chịn), hai tay chống hông, hất mặt kênh lên nhìn hắn:

- ai khiến anh phải lo lắng, tui thay đồi thì anh cần gì lo. Không lẽ anh lo tôi không biết mặc đồ

- ơ, thì bạn em nói với tôi là em thấy khó chịu trong người nên tôi… - Phong chưa nói hết câu

- Đứa nào nói với anh – Không kịp để hắn dứt câu, nó đã kiễng chân lên,
túm lấy cổ áo hắn xách lên (ec, có ai túm cổ mà người bị túm thì cúi
xuống, còn người tùm thì kiễng chân lên không ) vầy mới thấm thía câu:
giặc đến nhà đàn bà cũng đánh.

- Tất nhiên là Bình và Phương rồi – Hắn giờ mới biết nó dữ cỡ nào “chắc 2 cô bé kia tiêu rồi”

Thả áo hắn ra, nó hầm hầm đi ra phòng, biết trước chuyện có trốn cũng
không xong nên Bình và Phương vội chạy tới hỏi han. Thấy nó im lặng 2
con bạn tự động bước lùi dần, bịt tai lại, chỉ có 3 tên kia là không
“phòng bị”

- Tụi mày tin tao lột sạch đồ 2 đứa mày trước mặt Long và Tự không

Câu nói ấy vang lên như một quả bom nguyên tử - hạt nhân bạo kích, gây
ra chấn động cho toàn bộ toà nhà Inter Continental chạy từ tầng hầm lên
đỉnh lầu, đến nổi bầy chim đang ở trên tầng thượng phải bay tản đi vì
tưởng có thiên tai, Long thì phun toàn bộ nước ra ngoài, Tự làm rớt ly.
Trong các nhà vệ sinh nữ thì mọi người hét táng loạn vì nghe có 2 chữ
“lột đồ”, tưởng có biến thái. Bộ phận kỹ thuật thì tập trung để sửa các
vết rạn nứt, thay kính vỡ. Bộ phận tiếp tân làm việc hết tốc lực để giải thích với các vị khách đang nghỉ tại khách sạn, chấn động trên còn làm
lệch đường ống dẫn nước cùng dẫn khí, làm các kỹ thuật viên phải đau
đầu.

_ Ê, con tác giả kia, nổ vừa thôi, tui chỉ hét chứ có cho nổ thật đâu? Cô đúng là đồ……

_ keke, tui biết tui có tài sáng tạo mà. hahaha

_Nín – xách cổ áo.

Hét
xong, làm chấn động xong, nó cười với 2 con bạn rồi đi qua phòng của
Trung. Trông nó rất ra dáng nhân viên phục vụ (đúng là dân trong ngành
có khác – hừ, chứ sao), với dáng đi uyển chuyển, đặt dĩa trái cây lên xe đẩy cùng chai rượu vang, nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Tiến tới trước cửa phòng, nó hít hơi lấy thêm tự tin. Nó nhủ thầm “mày mà làm gì bậy bạ là chết với con này nghen Trung”.

- Cốc, cốc, cốc – tiếng gõ cửa vang lên một cách “rùng rợn”, văng vẳng dọc theo hành lang im ắng

- Có chuyện gì không chị - Một cô gái chạy ra mở cửa

Nó “ngất ngây” toàn tập hết 3s, hoàn hồn lại ngay. Trước mặt nó xuất
hiện một cô bé rất dễ thương, tóc cột xéo qua 1 bên, mặc chiếc áo sơ mi
khổ rộng, nhìn xuống thấy ngay cặp đùi trắng nõn, tuy chiều cao hơi
khiêm tốn, nhưng chính vì thế lại làm cô bé thêm dễ thương gấp đôi.

“Á, khoan, hình như chỉ có mặc áo. Ec, sexy vậy sao?” – Nó tự hỏi

“Phen này mày chết chắc rồi Trung, con người ta ngây thơ vậy mà mày dám
rủ vào khách sạn sao? mới vào Hồ Chí Minh được một năm mà đua đòi hả?” – Mặt nó hầm hầm sát khí

- chị ơi, chị có sao không? – Cô bé to tròn mắt hỏi thăm nó

- Hỳ, chị không sao? Cám ơn bé nha – nó cười rồi đẩy chiếc xe vào, may
thay là nó đã thấy được chiếc quần jean ngắn đã bị tà áo che. Nó thở hắt ra, cứ như nín thở nãy giờ

- Chị không sao thật chứ? – Cô bé lại hỏi

Vừa vào tới nơi, nó chưa kịp nắm bắt tình hình thì đã có một giọng “ngọt mía lùi” vang lên:

- Em yêu, có chiện gì vậy? – Trung hỏi

Bỗng cô bé thấy trên đầu nó có lửa bốc cháy, nhưng lạ thay là tóc nó
không cháy. Thấy cô bé im re, Trung liền quay ra, ngạc nhiên tới nỗi há
hốc mồm, nhìn lên bộ đồ cô bé kia đang mặc, nhìn lại mình “ôi má ơi, con đang ở trần, lại nằm phè phỡn trên giường thế này, thể nào con nhỏ này
cũng nghĩ…..”.

- Quyên ơi, mày bình tĩnh, nghe tao


The Soda Pop