
i không hề nói thế, thay vào đó tôi đã nói:
“Dạ không ạ, đó là do lỗi của em…anh có ổn không? Ý em là anh có bị bỏng chỗ nào không?”
“Rất may là tôi không sao, rất hoan nghênh vì bạn đã thành thực nhận lỗi!”
Hoan nghênh cái con khỉ!
“À mà bạn nhìn quen quen, hình như tôi đã gặp bạn ở đâu đó thì phải?”
Vừa lái xe, anh ấy vừa băn khoăn hỏi tôi.
“Thực ra là em học cùng trường với anh, Isaac Newton. Và anh đã va phải em vào sáng hôm thứ Năm, chắc anh không nhớ đâu.”
Và thêm nữa là em đang rất thích anh đấy anh Kiwi ạ. Tim em đang đập
200 nhịp một phút đây này! Thôi bỏ đi, có hâm nặng mới nói điều này ra.
“À, ra vậy, tôi nhớ rồi.”
Anh ấy thở dài một tiếng rồi im lặng một lúc lâu.
Sau đó trên suốt quãng đường anh ta chỉ hỏi tôi độc một câu: “Bạn là học sinh khối 11 à?”
Có thể anh ta đang suy nghĩ điều gì đó. Hay anh ta đang nghĩ vì sao
mình lại nhớ rõ là sáng hôm nào như vậy trong khi anh ta chẳng còn nhớ
gì hết cả. Và rồi anh ta sẽ cho rằng mình để ý tới anh ta, vì vậy nên
mới nhớ dai tình huống đó như vậy! Á á không phải thế chứ?
“Đây là chỗ nào vậy?”-Tôi thò đầu ra khỏi cửa xe ngây thơ hỏi.
“Nhà tôi. Theo tôi vào đó và giặt sạch chiếc áo này, khi nào bạn giặt sạch nó, tôi sẽ bỏ qua và bạn có thể về.”
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi không theo anh ta vào đó?
“Còn không vào?”-Kiwi quay lại, nhíu mày.
Hình như Kiwi không hề đoái hoài đến việc tôi đang run lên bần bật vì
lạnh. Anh ấy tiếp tục kéo tay tôi, lôi xềnh xệch vào bên trong căn nhà.
Quả không hổ những lời đồn đại, nhà Kiwi là cả một quần thể kiến trúc
kiểu Châu Âu, thiết kế rất quý tộc và sang trọng. Lối vào được rải đá
và được đặt một cách khéo léo những chậu hoa màu hồng phớt. Hai bên có
vườn hoa và thảm cỏ xanh mượt, trước cửa nhà là một đài phun nước tráng lệ. Còn có xích đu giống nhà Siro nữa kìa.
Anh ấy-Kiwi Hoàng Gia mở cửa nhà rồi khoát tay ra hiệu tôi vào trong.
“Vào đi!”
Chà. Đẹp thật.
Căn phòng nhiều ánh sáng quá. Ở giữa là một chiếc đèn chùm lớn kiểu
hoàng gia, và xung quanh là một loạt các hệ thống đèn khác thắp sáng
lung linh.
Kiwi thừa tiền chắc? Hay là bật lên để khoe với tôi?
Nhưng mà bây giờ tôi thấy lạnh, thực sự rất là lạnh.
Bạn biết tôi mặc gì không?
Váy ngắn, áo sơ mi dài và đi tất mỏng, trong khi đó nhiệt độ trong phòng cũng tầm 15-16 độ!
Ở Romance có hệ thống điều hoà nên tôi thấy dễ chịu, nhưng mà ở đây thì…
Ôi trời…
Kiwi đang cởi áo ra trước mặt tôi kìa, anh ấy không biết mắc cỡ à?
Tôi thì đang run lên còn anh ấy thản nhiên cởi áo ra y như mùa hè vậy!
Nhắm mắt lại mau, xấu hổ quá!
“Bạn tên gì vậy?”
“Hả”-tôi hé mắt nhòm qua.
Eo, còn chưa chịu mặc áo nữa, xấu hổ chết mất!
“Tôi hỏi bạn tên gì?”-Anh ta cao giọng.
Tôi phải mở mắt ra và nhìn anh ta. Eo ơi, ngại muốn chết đi, nhưng mà, phải công nhận cơ bụng anh ấy đẹp dễ sợ, trông như Taylor Lautner
trong Newmoon ý.
“Kem ạ.”
“Kem?”
Nói rồi anh ta quệt tay lên má, rồi hỏi tôi:
“Là kem này, hay là ice-cream?”
Không lẽ lại nói kem nghĩa là kem trên má anh ta á. Không đời nào! Để anh ta giễu tôi nhầy nhụa à? (thông minh đấy)
“Là Ice-cream!”
“À…là Ice-cream…này Ice-cream, đỡ lấy này!”
Oạch! Kiwi ném cho tôi cái áo lúc nãy dính coffee và ra hiệu đi theo
anh ta. Thực ra là hai cái, một áo khoác ngoài màu đen và áo len bên
trong màu trắng đang lấm lem vì dính coffee. Gì nữa đây?
“Đây là phòng tắm, vào đó và giặt sạch nó đi, khi nào sạch thì mới
được phép đi, còn không thì ở lại giặt tiếp. Thế nào, bạn đã rõ chưa?”
Mặt tôi lúc này nhăn nhó như khỉ ăn ớt, cộng thêm cả lạnh nữa, nên bộ dạng của tôi cứ run rẩy chẳng ra làm sao cả.
“Vâng.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, đã bước vào đây rồi thì chẳng thể nào thoát ra nổi đâu.
Sam ơi, làm ơn đến cứu em đi, em chết mất thôi!
Nào thì giặt nào. Nhưng mà…
“Anh gì ơi! Anh bật bình nóng lạnh lên được không? Em không giặt bằng nước lạnh được.”
“Vẽ chuyện quá, bạn tự bật lên đi!”
“Vâng.”
“À mà này, tên tôi là Kiwi, Kiwi Hoàng Gia.”
“Vâng.”
Thực ra cả cái trường Isaac Newton ai chẳng biết tên anh.
“Anh Kiwi này, tôi có thể ra ngoài chờ được không? 15′ nữa mới có nước nóng cơ.”
“Tuỳ bạn.”
Rồi anh ta ung dung lên tầng trên và nói là đi tắm.
Đi tắm à? Cơ hội cơ hội!
Hay là tôi tranh thủ tấu thoát nhỉ? Có nên không? Ôi trời ơi, có nên không?
Không…
Nếu bỏ trốn bây giờ thì tôi sẽ không yên với anh ta mất, tiệm Romance ngay gần đó và anh ta có thể đến bất cứ lúc nào!
Thôi ngồi chờ nước vậy.
Lạnh quá, lạnh quá, tôi ngồi trên ghế sofa co ro và không ngừng xoa hai tay vào nhau, thế mà chẳng ấm ra chút nào