Disneyland 1972 Love the old s
Chuyện Tình Kem Kiwi

Chuyện Tình Kem Kiwi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325050

Bình chọn: 7.00/10/505 lượt.

: “Anh Kiwi anh thật là tốt bụng!”

Bạn biết đấy, đó là tôi muốn thế! Chứ thực ra tôi đâu dám làm chuyện đó!

Thay vào đó, tôi chỉ từ tốn đáp lại:

“Cảm ơn anh. Vậy anh đồng ý để em về chứ?”

Kiwi nhún vai:

“Anh cảm ơn em còn không hết ấy.”

“Sao cơ ạ?”-Tôi lắc đầu ngạc nhiên hết cỡ. Cảm ơn gì cơ?

“Nếu không dính coffee và bánh kem tới nỗi phải về nhà thay áo, thì hôm nay chắc anh cũng chết mệt vì bị cô nhóc kia nhõng nhẽo mất. Trong cái xui có cái may phải không?”-Kiwi vui vẻ nở một nụ cười.

Trời ạ. Có ai nói cho tôi biết vì sao nụ cười của anh ấy lại đẹp và ấm áp
đến thế không? Tôi đang tan chảy ra dưới thời tiết mùa đông lạnh giá
đây.

“Em không hiểu?”

“Không sao. Không cần phải hiểu. Mà em không định về à?”

“Ok thưa quý ông hào phóng. Ưmm…cảm ơn một lần nữa, em về đây, chào anh.”

“Chào Ice-cream! Hẹn gặp lại ở trường Isaac Newton!”

Tôi bật cười.

“Vâng, hy vọng như vậy.”

Chào Kiwi xong, tôi cắm đầu cắm cổ đi một mạch qua mấy dãy phố. Không thể
đứng nhìn anh ấy thêm được nữa, bởi tim tôi sẽ đập loạn xạ mất.

Sau đó tôi ghé qua tiệm Romance và lấy quần áo đi về.

Sam đã có mặt ở đó!

“Con kia, mày làm ăn kiểu gì thế? Biến về mau từ bây giờ tao không cần mày giúp nữa.”

Sam nói gì cơ? Lại mày ư? Lại còn con kia nữa, chị là đồ….đồ….

Thế rồi chị ấy đuổi tôi về một cách phũ phàng, ừ về thì về, đây chẳng thèm ở nhá, lêu lêu đồ Sam mỏ nhọn!

“Mày lêu lêu ai hả? Muốn chết à?”

“Úi!”

Tôi vội chạy nhanh và phi xe đạp về nhà. Một ngày chủ nhật đẹp trời, lẽ ra phải được nghỉ ngơi, ai ngờ lại vác thêm vào một đống rắc rối.

Tôi vào bếp, bật bếp ga lên và nấu mì ăn tạm.

Nhắc đến ăn mỳ, là tôi lại nhớ đến My…

Những lần thi học kỳ, My thường đến nhà tôi học chung. Bọn tôi bày ra đủ thứ trò để chơi mỗi khi rảnh rỗi. Và trò vui nhất mà bọn tôi từng chơi đó
là trò ăn mỳ uống cocacola. Cả hai đứa thi nhau ăn xem ai ăn được nhiều mỳ hơn, vừa ăn vừa ừng ực uống. Thật là buồn cười, sở trường của My là ăn mỳ nên cô ấy luôn luôn thắng tôi, nhưng chẳng sao cả, tôi vẫn thấy
vui cực kì luôn.

Tự nhiên tôi lại nhớ cô ấy quá. My ơi, giờ này cậu đang làm gì vậy? Mình thực sự muốn gặp cậu lắm đó.

Renggg…

Chuông điện thoại reo. Là Siro.

“Kem à?”

“Ừ mình đây.”

“Chiều nay cậu rảnh không? Bọn mình đến trang trại nhà ông cậu nhé. Mình định quay phim và hỏi cậu một số chuyện ấy mà.”

“Suýt nữa thì quên, lần trước mình hẹn cậu cuối tuần đúng không nhỉ? Ok vậy chiểu 3h được không?!”

“Ok. Cảm ơn Kem! Chiều mình qua nhà rủ cậu nhé?”

“Ừ.”

“Vậy đi. Thôi bye cậu!”

“Bye Siro!”

Tôi cúp máy và ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Nếu Siro hỏi chuyện của My hôm
sinh nhật thì biết nói thế nào bây giờ? Chẳng lẽ nói thẳng cho cậu ấy
biết việc My tự nhiên ăn mặc nữ tính và trang điểm là vì Siro à? Nếu
Siro cũng thích My thì không sao, nhưng nếu không thì…chuyện gì sẽ xảy
ra giữa mấy đứa chúng tôi đây?

Riêng việc My giận tôi đã khiến mọi thứ rối tung hết cả lên rồi. Phải làm sao đây?

Đem theo một giỏ bánh mẹ làm, tôi cùng Siro đạp xe ra vùng ngoại ô. Bọn
tôi đạp xe song song nhau và tán gẫu mấy chuyện lặt vặt. Tôi cũng không quên vác theo chiếc đàn guitar thân thuộc.

Những ngày giữa tháng Mười, cái lạnh của mùa đông đã bao trùm hết cả những
con đường chúng tôi đi qua. Thật chẳng có gì tuyệt hơn khi vừa thong
thả đi xe đạp vừa ngắm nhìn khung cảnh hai bên đường, những đồng cỏ
rộng mênh mông trải dài đến tận chân trời, những khóm hoa dại xinh xắn
ít ỏi.

Đến trang trại, tôi cùng Siro đem bánh đến biếu ông bà. Bà nội đã pha sẵn
trà ấm để dùng cùng với món bánh vani ngon tuyệt. Bọn tôi ngồi trong
nhà, gần cửa sổ trông ra đồng cỏ xanh mướt, trò chuyện vui vẻ cùng ông
bà và thưởng thức bánh . Siro là một cậu con trai rất nhã nhặn và lễ
độ, cậu ấy rất được lòng ông bà tôi, nhất là ông.

Siro là thiên tài về công nghệ và máy móc. Cậu ấy còn từng bắt tay vào sửa
giúp ông cái radio và chiếc xe Chaly thấp tè tè bị hỏng. Mặc dù mấy món đồ đó cổ lỗ sĩ lắm rồi, nhưng nó gắn với kỉ niệm một thời của ông, nên ông quý trọng lắm.

“Con bé My đâu hả Kem? Mọi khi thấy mấy đứa quấn quít nhau lắm mà.”-Bà lên tiếng hỏi bọn tôi.

“Dạ…”

Tôi bối rối quay sang nhìn Siro.

“À bạn ấy không được khỏe, nên không đi cùng bọn cháu được. My cũng nhờ
cháu gửi lời hỏi thăm sức khỏe ông bà đó ạ, hì hì.”-Siro đáp một cách
khéo léo.

“Bây giờ trời lạnh rồi, mấy đứa phải giữ gìn sức khỏe, kẻo ốm thì phiền đấy.”

“Vâng ạ.”

Sau đó tôi và Siro ra ngoài đồng cỏ, đi dạo và để Siro có dịp trổ tài quay phim về thiên nhiên và những cô bò sữa béo mập. Những nàng bò trong
trang trại của ông được chăm sóc rất đặc biệt như uống nước sạch, nghe
nhạc Mozart. Có lẽ vì thế mà sữa bò của ông rất hảo hạng. Lần