
của cậu
tuyệt lắm!”
“Thật không hả hai cậu?-Tôi đờ đẫn nói như người mất hồn, mắt vẫn gián chặt
vào màn hình. Tôi không bao giờ dám tưởng tượng là có nhiều người nghe tôi hát
và yêu thích tôi đến vậy. Xem kìa, cứ nhìn vào những con số đi!
Tôi cũng không bao giờ nghĩ đến việc giọng hát của tôi đến được với nhiều
người. Chỉ biết rằng có ông bà, My và Siro thích nghe các bài hát của tôi, vậy
thôi.
Tôi vẫn còn nhớ những ngày đầu tiên học guitar hồi 14 tuổi. Khó khăn nhất
là cách chuyển hợp âm, ví dụ như từ Rê thứ về Sol trưởng. Hay như việc phải bấm
hợp âm nhiều khiến mấy đầu ngón tay tôi chai hết. Có khi còn chảy máu nữa. Lần
ấy, tôi bị cấm học guitar trong một tuần lễ, thế nhưng nhờ có ông can thiệp,
tôi đã tiếp tục được theo đuổi sở thích và đam mê của mình.
“Clip của cậu cũng đang phát sốt trên các diễn đàn này.”-Siro đã ngồi xuống
bên cạnh tôi từ lúc nào, tay cứ tách tách gõ và click chuột liên tục.
Cảm giác của tôi lúc này thật khó mà nói nên lời. Hạnh phúc và vui mừng vô
cùng! Điều gì sẽ chờ đón tôi ở phía trước đây?
“Nhìn này! Tớ vừa nhận được một email hỏi về cậu.”-Bỗng dưng Siro la lên.
“Sao thế?”-Cả tôi và My xúm lại.
“Ôi trời! Được rồi, bình tĩnh nào! Cậu có biết đây là email của ai không?”
“Của ai cơ?”-Bọn tôi vồn vã.
“Của…tạp chí Teeny.”
Tạp chí Teeny? Tạp chí hàng đầu dành cho các bạn tuổi teen??!!
Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột, đến nỗi tôi nghĩ rằng mình cần mấy viên thuốc trợ tim.
Thực ra thì, tôi vừa mới kết thúc một cuộc gọi.
Đừng hỏi tôi về cuộc gọi đó, bởi tôi chẳng nhớ gì hết đâu.
Chỉ biết rằng, tôi được hẹn đi phỏng vấn.
Á á á!
ĐI PHỎNG VẤN!
VỚI TẠP CHÍ TEENY!!!
“Véo mình một cái nào!”
Không chần chừ gì, My véo tôi một cái đau điếng.
“Ái đau quá!”-Tôi nhảy dựng lên.
“Đây không phải trong mơ đâu Kem! Cậu vừa nói chuyện với tạp chí Teeny đấy!”
Phải rồi. Bình tĩnh nào. Mới vài phút trước đây thôi, Siro nhận được một email kèm số điện thoại di động, người gửi email muốn tôi gọi cho họ,
chính tôi-cô gái trong clip Mũ Len Nhỏ chứ không phải ai khác. Người
nghe máy là một anh nào đó, cách anh ấy giới thiệu và nói chuyện rất cởi mở và thân thiện. Cụ thể như thế nào thì tôi không còn nhớ nữa, bởi hai tai tôi cứ ù đi và tâm hồn thì đã bay vút ra ngoài cửa sổ từ lúc nào
rồi.
Anh ấy nói gì gì đó về việc mọi người rất yêu thích clip và phong cách
âm nhạc của tôi, rằng tôi có thể sẽ trở thành một hiện tượng trong tương lai không xa nếu được PR rộng rãi, và rằng anh ấy muốn phỏng vấn tôi.
Đi-phỏng-vấn!? Mấy chữ ấy cứ lởn vởn quanh đầu, nó cũng khiến tôi mắc nghẹn không nói được lên lời.
Thôi nào. Đây rõ ràng không phải một trò đùa chứ?
Bạn hãy thử đặt mình vào tình huống của tôi lúc này xem. Thế này nhé,
bạn là một cô gái 17 tuổi cực kì bình thường, cận thị nặng, sợ môn bóng
rổ chết đi được, rất thích ôm và vuốt ve những chú mèo béo, đang thầm
thích một anh học khóa trên nhưng chưa bao giờ có ý định thổ lộ. Còn
nữa, bạn yêu ca hát và chơi đàn guitar mặc dù chị gái của bạn luôn mỉa
mai và cho rằng bạn bị dở hơi.
Vào một ngày đẹp trời, cậu bạn thân của bạn đã quay clip bạn hát và up
nó lên Youtube. Sau đó, một tạp chí nổi tiếng gọi điện và nói rằng họ
muốn phỏng vấn bạn, à nhầm là bạn gọi cho người ta mới đúng.
Bạn sẽ cảm thấy thế nào?
Chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ: choáng váng.
Làm sao mà không choáng cơ chứ? Được tạp chí Teeny phỏng vấn là ước mơ
của hàng nghìn cô gái tuổi teen đó, còn gì tuyệt hơn là tên tuổi và hình ảnh của bạn tràn ngập trên báo?
Và tôi-Kem-sắp sửa trở thành nhân vật may mắn ấy.
Yeah!!!
Cả ba đứa bọn tôi ôm chầm lấy nhau, hét loạn lên.
“Phỏng vấn cùng Teeny! Phỏng vấn cùng Teeny!”-My thích thú lặp đi lặp lại câu ấy và biến nó thành giai điệu bài hát vui nhộn.
“Yeah yeah yeah! Kem Kem Kem!”-Siro hào hứng hát thêm vào, trông hai cậu ấy chẳng ra làm sao cả.
Hạnh phúc quá đi mất!!! Đáng yêu quá đi mất!!!
Tôi ôm lấy chiếc điện thoại, cùng My và Siro sung sướng nhảy tưng tưng
trên giường, thậm chí bọn tôi đã hưng phấn tới nỗi có thể đâm thẳng lên
trần nhà ấy chứ!
Úi! Suýt nữa thì gãy cả giường…
Mọi thứ xung quanh mới sống động và đáng yêu làm sao, kể cả đống tạp chí bề bộn nằm ngổn ngang trên giường, mấy gói snack ăn dở vung *** hết cả
ra sàn nhà. Cả cái ngăn tủ đựng đồ của tôi nữa, ở đó có mấy con thú nhồi bông đang thò đầu ra ngoài một cách cẩu thả, và khăn bông thì bị mèo
béo Jimmy tha đi khắp phòng. Ồ, không hề gì, tôi sẽ dọn dẹp chúng mau
thôi.
Tôi chỉ muốn bật ra khỏi chiếc giường ấm áp, nhảy lên và nói với cả thế
giới này rằng tôi đang rất yêu đời và hạnh phúc. Ôi thật đấy!
Tôi-đang-rất-hạnh-phúc!
“Có chuyện gì mà ầm ĩ hết cả lên thế mấy đứa?”-Giọng chị Sam, chắc chị ấy vừa mới đi đâu về.
“Chị