Polaroid
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322782

Bình chọn: 7.5.00/10/278 lượt.



Ba sẽ không ngờ cô sử dụng đến chiêu Kim Thiền thoát xác này
đâu. Ông cứ đinh ninh cô ở chợ Tân Bình , nơi có nhiều bằng hữu và bà con thân
thuộc. Trong lúc cô lại nhởn nhơ ở một khu dân cư khác. Khu dân cư có nhiều người
nghèo khổ.

Không hiểu sao Đinh Đang cứ muốn biết thế nào là tình người
, là sự yêu thương đùm bọc , là nghĩa làng tình xóm . Có một nhà văn nào đã viết
:” Ở nơi nghèo khổ , con người đối xử với nhau nhân hậu , thật thà hơn “. Mà cô
đã tình cờ đọc được . Bao lâu nay , cái chân lý đơn giản kia cứ ăn sâu , ám ảnh
vào đầu óc cô , một đứa bé được sinh ra và trưởng thành trong nhung lụa . Cô thật
sự muốn tìm thấy một tình bạn thiêng liêng , cao quý . Một mối quan hệ vững bền
được xây dựng bằng nhân cách , tình người chứ không phải một sự kính trọng giả
tạo , một nụ cười xã giao.




- Nè , nhỏ ơi , tới chỗ rồi , sao chưa xuống? – Một lần nữa
, người đạp xích lô phải khều vai nhắc , Đinh Đang mới mơ màng vụt khỏi vòng
suy tưởng. Mỉm cười rất duyên , khoe đôi lúm đồng tiền sâu trên má , cô nhã nhặn
:

- Bao nhiêu tiền vậy chú?

Khoảng cách khá xa , con bé dại khờ không hỏi giá trước ,
mình có thể chặt nó mười ngàn. bác xích lô thầm nghĩ. Nhưng -trông nó ăn mặc
lôi thôi quá , lại ôm khư khư cái túi đệm trong lòng , giống hệt mấy đứa dưới
quê lần đầu lên thành phố kiếm việc làm. Tội nghiệp nó, ăn đúng giá vậy .

- Năm ngàn đi nhỏ – Bác tài trả lời một cách vui vẻ.

Rẻ vậy sao? Đinh Đang ngạc nhiên , chớp mắt hỏi lòng. Nghích
lý quá , con đường từ nhà ra chợ Tân Bình gần hơn mà gã lái taxi lấy cô những
năm chục ngàn đồng. lại chẳng tốn mốt chút công sức nào , trong lúc bác xích lô
mệt phờ cả người ra.

- Đúng giá rồi , không mắc đâu – Tương con bé ngẩn ngừoi tiếc
số tiền quá lớn , bác xích lô hạ giọng – Đường xa quá mà .

- Dạ cháu biết , nhưng… cháu chỉ còn ngần này – Bàn tay xoè
rộng , chìa cho bác xích lô nhìn thấy. Rõ ràng , nó chỉ còn có bốn ngàn thôi. Lại
là bốn ngàn đồng nhăn nheo , rách nát .

Toan nổi nóng , nhìn nhìn mặt nó nghệch ra tội quá , bác lại
thôi , không nỡ. Nhún vai , bác thở ra một cái rồi đưa tay lượm ba ngàn. Chừa
cho nó một ngàn còn mới mới , không nói lời nào , bác nhảy lên xe , thủng thẳng
hòa mình vào dòng người đông đúc . Trên chiếc áo kaki màu xám nhạt , một mảng
lưng ướt sũng mồ hôi.

Bóp chặt bàn tay , nắm cứng tờ giấy một ngàn còn lại , Đinh
Đang chợt nghe lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thương bác xích lô quá. bác ơi , có
một trăm ngàn , cháu nhét trong túi đựng cơm của bác đó. Lúc nãy , cháu chỉ vờ
đóng kịch để thử bụng bác thôi , không ngờ bác tốt quá .

- Này nhỏ , mới ở quê lên hả? – bà bán bánh canh sát bên vệ
đường tình cờ chứng kiến màn kịch của Đinh Đang , lên tiếng hỏi khi thấy cô cứ
đứng tần ngần bên vệ đường , đôi mắt hoe hoe đỏ .

- Dạ – Đã trót thì phải trét , Đinh Đang từ từ quay đầu lại
, mặt giữ nguyên nét thảm sầu.

Con bé trông kháu khỉnh , đẹp gái quá , nhưng không biết sao
buồn vậy? Một chút cảm tình vừa phát sinh cộng một chút tò mò khiến bà quan tâm
tới cô.

- Ngồi ghế đi cháu. Ăn bánh canh không ?

Diễn đôi mắt giống như sáng giờ mình chưa ăn gì cả , Đinh
Đang vờ chép miệng :

- Nhưng cháu chỉ có một ngàn thôi , dì bán không?

Tờ một ngàn nhàu nát lại được chìa ra. Biết đây là số tiền
duy nhất Đinh Đang còn lại , bà Ba chậc lưỡi :

- Thôi , cho mày một tô , không tính tiền.

Sao ở đây người ta tốt bụng và thật thà quá vậy? Hai tay
bưng tô bánh canh , Đinh Đang ngây ngô tự hỏi lòng. Chả bù cho lúc ở nhà , cứ
nghe ba luôn miệng nhắc :

- Phải coi chừng tay Thành , ngoài mặt coi ngọt ngào vậy chứ…
ghê lắm đó.

- Ăn đi cháu , ăn rồi kể dì nghe. Sao còn nhỏ , không ở nhà
với cha mẹ , lang thang đi đâu một mình cho khổ chứ ?

Giọt nước mắt lăn dài , Đinh Đang vào vai rất khéo. Với cái
giọng đứt quãng , giọng nghèn nghẹn , cô kể dì nghe câu chuyện thương tâm mà cô
vừa sáng tác ra.

Trong câu chuyện , cô là nhân vật chính. Một nhân vật chính
rất đáng thương , mồ côi cả cha lẫn mẹ. Phải sống nhờ lòng hảo tâm của một người
hàng xóm. Mới đây thôi , người ấy đi lấy vợ. Và thật không may cho cô , bà vợ
người ấy tối ngày đặt điều la mắng , hành hung cô.

Không để ân nhân mình phải khổ tâm ,khó xử giữa tình và
nghĩa , cô lén bỏ nhà đi. Dù sao cô cũng lớn rồi , tự lập lấy cuộc sống đi là
phải…

Câu chuyện thương tâm quá , chẳng những dì Ba đưa tay chạm mắt
mà bà Bảy bán thuốc bên cạnh cũng sụt sùi khóc tự bao giờ. Tôi nghiệp con bé
quá . Đẹp người mà hẩm hiu số phận.

- rồi bây giờ mày tính sao? – Hỉ rẹt nước mũi vào kẹt vách ,
dì ba đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cô – Ăn đâu? Ở đâu hả?

Không ngờ câu chuyện bịa đặt của mình có tác dụng mạnh như vậy.
Đinh Đang thoáng nao lòng , hối hận nhìn hai người đàn bà khóc sụt sùi. Nhưng…
lỡ leo lên lưng cọp rồi… lẽ nào lại trèo trở xuống? Cô thảm não :

- Dạ cháu cũng