The Soda Pop
Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323553

Bình chọn: 8.5.00/10/355 lượt.

m đến men rượu, tôi thấy nó hay hay. Nó giúp tôi
quên được phút nhàm chán, buồn rầu. Nhưng.. chỉ một thời gian thôi, nó lại trở
nên vô dụng với tôi rồi. Tôi càng nghe cô độc, chán đời hơn vào những đêm cơn
say chợt tỉnh. Một mình trên giường gặm nhấm nỗi cô đơn, tôi chỉ muốn đập tan một
cái gì cho thỏa lòng.

Tôi đã gặp em, người con gái đầu tiên trong cuộc đời tôi. Em
không đẹp, cũng chẳng thơ ngây. Một đêm lạnh, em co ro bên góc đường đợi khách,
còn tôi thì say khướt bởi nỗi buồn.

Em cần tiền, tôi cần quên, cần giết thời gian tĩnh lặng.
Mình đã đến với nhau bằng đổi trao song phẳng. Em đã cho tôi biết thế nào là cảm
giác ngất ngây, bay biến.

Từ em, tôi không còn là chàng trai tơ ngơ ngác khù khờ. Lột
xác thành gã đàn ông, tôi phiêu lưu kiếm tìm cảm giác. Hết vũ trường, hộp đêm,
tôi hóa thân thành chàng công tử hào hoa, vung tiền như nước mua những cuộc
vui. Tôi muốn quên, muốn đánh mất mình và tôi sẽ làm được điều tôi muốn nếu như
tôi đừng gặp Tuyết Ngân.

Trong bóng đen bế tắc của cuộc đời tôi, em là vầng hào quang
chợt lóe, để tôi kịp soi rọi lại mình. Phải chăng, cuộc đời này vẫn còn lối
thoát? Mất một đam mê, có đáng cho tôi tự hủy diệt cuộc đời?

Tôi chợt muốn rời bỏ vũ trường, đêm tối. Thành lập công ty
theo ý cha, tôi dựng lại cuộc đời bên người con gái dịu dàng, đôn hậu.

Tôi sẽ làm được điều đó nếu như đừng đụng phải cái sao chổi
xui xẻo ấy. Cô bé tên là Đinh Đang. Một quái thai của thời đại mới. Con nít chẳng
ra con nít, người lớn chẳng ra người lớn. Lúc nào cũng như oan gia, thù địch.
Cô bé tìm đủ mọi cách chia rẽ tôi với Tuyết Ngân. Tệ hại hơn là cô bé còn làm
cho em hiểu lầm, khinh khi rẻ rúng tôi. Tình yêu không tương lai mù mịt, tôi
đang như con thuyền không hướng lênh đênh giữa biển đời trôi nổi thì trời bỗng
nổi lên cơn bão lớn. Tôi bị ba từ. Ông đuổi thẳng tôi ra khỏi nhà với hai bàn
tay trắng cùng một câu tuyên bố xanh rờn:

- Bao giờ mày vứt bỏ trái banh cùng nhưng mơ ước hão huyền về
những môn thể thao vô tích sự kia, chịu di học lại thì hãy về gặp mặt tao.
Không thì.. sống chết mặc bay, tao không biết.

Ba đã dồn tôi và bước đường cùng rồi, ba có biết không? Rời
bỏ môn bóng đá, tôi có thể ép lòng làm ông vui được. Nhưng vứt bỏ trái banh, đó
là điều tôi không làm được bao giờ.

Bởi đây là di vật cuối cùng của thầy, một ngôi sao nổi danh
lừng lẫy trong làng bóng đá. Thầy đã trao cho tôi với tất cả tin yêu, hy vọng.
Tôi đã phụ lòng không phát huy được danh tiếng của thầy, lẽ nào tôi vứt bỏ đi
di vật cuối cùng thầy ân cần trao gởi lại? Tôi biết nếu muốn tôi có thể bán
trái banh này với bất cứ giá nào cho giới hâm mộ, cho những ai đã sùng kính,
ngưỡng mộ thầy. Nhưng….

Ôm trái banh thất thểu bước đi, tôi ngạc nhiên nhận ra mình
đang đi về phía tiệm may của Tuyết Ngân. Sao tôi lại đến nơi này. Cái nơi mà ai
cũng khinh khi, thù ghét, coi tôi chẳng ra gì cả? Tôi không hiểu, thật sự không
hiểu nổi. Chỉ đến khi bước hẳn vào ngưỡng cửa, trông thấy cái sao chổi Đinh
Đang, tôi mới chợt hiểu tại sao..”

Quyển nhật ký bỗng bị giật khỏi tay, cắt ngang luồng tâm sự
đang ngon chảy. Ngẩng đầu lên, thấy Triệu Vỹ đang trừng trừng ngó mình giận dữ,
Đinh Đang nhẹ xoa hai bàn tay vào nhau, lấp liếm:

- Tôi chỉ mới lật ra thôi, chưa kịp coi gì cả.

Vẻ mặt cô diễn chẳng tự nhiên chút nào, lia mắt xuống trang
nhật ký lật dở dang, Triệu Vỹ thừa biết cô xem được những gì rồi. Cơn giận bỗng
bùng lên, tưởng chừng anh có thể bóp cổ cô chết ngay. Nhưng rất lạ, anh chỉ đứng
đó trừng trừng nhìn cô.

- Tôi không cố ý đâu. Xin anh đừng giận. Tôi xin lỗi anh mà!
– Như biết lỗi, Đinh Đang cúi thấp đầu trầm giọng – Năn nỉ đó. Không thì… anh
**** tôi đi. – Cô lại nắm tay anh lay nhè nhẹ.

Bàn tay cô ấm, giọng nói chân tình, tha thiết làm lòng Triệu
Vỹ chùng đi. Cơn giận như tan biến, hay nói đúng hơn là anh không sao giận được.
Dù gì, cô cũng là ân nhân cứu mạng của anh mà.

Bao ngày rồi, sao anh không hiểu lòng cô chứ? Đêm nào chẳng
để sẵn tô cơm trong nồi chờ anh đến. Không chỉ thế, cô còn đổi món cho hợp khẩu
vị anh nữa. Anh biết lúc cái bánh, khi trái lê, cô âm thầm lo lắng cho anh.

- Sao anh đứng yên hoài vậy? Hỏng tha cho tôi sao? – Nắm tay
chưa đủ, cô còn ngước đôi đồng tử trong veo lên để khẩn cầu – Thôi để tôi nói
thật cho anh đừng giận. Thật ra quyển nhật ký đó tôi có xem, nhưng xem có chút
xíu thôi.

Sự thành thật của cô xem ra có chút tác dụng, gương mặt Triệu
Vỹ không dửng dưng bất động nữa. Phẩy tay, anh mệt mỏi nói:

- Được rồi, ra ngoài đi – Rồi leo lên võng, nhắm mắt lại như
người ngủ say, anh đưa đều chiếc võng.

- Nhưng như vậy là anh có hết giận, có tha thứ cho tôi chưa?
– Như bâng khuâng cô chẳng chịu rời chân.

- Hết rồi, ra lẹ giùm đi, tôi buồn ngủ quá. – Biết cô sẽ còn
lải nhải mãi bên tai. Triệu Vỹ nói nhanh, một con mắt hé mở ra nhìn cô.

- Thật hả? – Nhảy lên như đứa trẻ, co nhoẻn cười thật đẹp rồi
b