
ước lại gần, nắm tay anh nũng nịu – Ngủ gì mà ngủ hoài không biết nữa. Hôm nay
là Noel rồi, anh nhớ không?
Noel! Đã là Noel rồi ư? Triệu Vỹ thoáng giật mình. Như một
con chiên ngoan đạo, giáng sinh nào anh không cùng bạn đến nhà thờ dự lễ. Tan
buổi kinh cầu, cả nhóm tụ tập nhau ăn rề mi on đến khuya, vui thật là vui. Vậy
mà… Một tiếng thở dài không kìm đựơc thoát ra từ lồng ngực. Đưa tay làm dấu
thánh, anh mong chúa ở trên trời thấu hỉeu và tha thứ cho anh. Lâu lắm rồi, anh
không đi xưng tội.
- Triệu Vỹ, anh dậy đi đừng ngủ nữa. – Bàn tay Đinh Đang lại
lay lay chiếc võng, bắt anh mở mắt ra – Dậy tắm đi, rồi cùng tôi trang trí cây
thông đón Noel – Thì thào, cô như khoe – Anh biết không, tối nay nhà mình nhiều
khách lắm, một mình tôi với từng ấy quà, gói hỏng kịp đâu.
Hình ảnh Noel năm trước lại hiện ra trong trí não. Lúc ấy,
Triệu Vỹ chưa quên mình đang cặp với hoa hậu Thanh thanh. Anh và nàng đã cùng
nhau trang trí một cây thông thật lớn, thật sang và thật đẹp đón đám bạn Việt
kiều. Để góp vui, anh đã hóa trang thành ông già Noel, hào phóng tặng mỗi giai
nhân đêm ấy một nhẫn vàng và riêng hoa hậu Thanh Thanh, anh đã tặng nàng một
xâu chuỗi thật đẹp. Vậy mà giờ đây.. cái tên Triệu Vỹ phải nằm đây với hai bàn
tay trắng, chờ người thương hại.
- Dậy đi, anh đừng ngại, Kiệt Phong và Tuyết Ngân không có
nhà đâu, đi Vũng Tầu hết rồi – Đinh Đang khẽ thì thầm vào tai anh như thông báo
một tin quan trọng đầy bí mật.
Vậy là … Tuyết Ngân và Kiệt Phong đã yêu nhau rồi. Một tin
buồn, nhưng rất lạ không làm tim anh đau nhói như đã tưởng. Mà ngược lại, anh
thấy nhẹ nhõm trong người. Không có họ, mình bớt căng thẳng ngượng ngùng hơn.
Dù sao Đinh Đang cũng biết hết chuyện của anh rồi, giấu cô bé làm gì nữa.
- Dậy đi! Ngoan nào! Rồi tôi tặng quà cho đẹp lắm – Tặc lưỡi,
cô vỗ vỗ tay anh như dỗ một đứa trẻ lên ba, như thể anh là em cô vậy. Nhưng… chẳng
hiểu sao Triệu Vỹ lại thấy lòng mình mềm đi một cách khác thường. Bao lâu rồi,
anh không được ai dỗ dành, quan tâm săn sóc như vậy.
- Đi nào – Biết anh đã xiêu lòng, Đinh Đang nắm hai tay anh
kéo mạnh. Rất tự nhiên, cô lục tìm quần áo trong đống đồ đó nhưng vô hiệu. Cái
nào cũng chua mốc, khẳm lè một mùi khó chịu.
- Để cho tôi – Thoáng xấu hổ, Triệu Vỹ ngăn tay cô lại, nhưng
Đinh Đang đã lắc đầu.
- Đừng mặc bộ này, chờ tôi một lát – Rồi hối hả chạy đi,
không lâu Đinh Đang trở vào trên tay là bộ quần áo mới tinh.
- Tôi định mua cho thằng Tân, nhưng anh có thể mặc đỡ – Cô
thanh minh – Bằng ca tê thường thôi, vì tôi không định tặng nó cho anh. Anh
không chê chứ?
- Không chê – Chẳng phải nịnh mà Triệu Vỹ đang nói thật
lòng. Một tháng ở dơ không tắm rửa rồi, được mặc đồ sạch lúc này còn mơ gì nữa.
- Không chê thì đi lẹ đi. Nè! Đừng quên cạo râu đó – Vừa
nói, cô vừa khúc khích cười, bàn tay quơ quơ vào đám râu rậm trên mặt anh.
- Nhưng…
- Nhưng gì nữa? Lẹ đi! Con trai gì ở dơ quá trời. – Đẩy mạnh
vai anh, Đinh Đang như ra lịnh. Và rất lạ lùng, Triệu Vỹ thấy mình phục tùng cô
một cách vô điều kiện.
Không ngờ mình cũng có uy ghê! Bắt được Triệu Vỹ đi tắm theo
ý mình rồi, Đinh Đang khoái lắm. Như hứng chí, cô nhảy lên võng đưa mạnh, miệng
còn hát mấy câu, rồi như chợt nhớ ra, cô lật đật leo xuống. Đảo nhanh tròng mắt,
cô quyết định odjn giùm anh căn phòng cho gọn gàng ngăn nắp.
Ôm hết mớ đồ dơ bỏ vào thau, Đinh Đang nhủ thầm một lát sẽ
giặt phụ anh. Dù trong đời, đó là công việc cô ghét nhất.
Triệu Vỹ đã tắm xong, vùi đầu vào chiếc khăn không biết của
ai. Nghe thoang thoảng mùi hương con gái. Anh chợt thấy lòng thanh thản, bao ưu
tư phiền muộn như được dòng nước mát cuốn trôi đi. Khẽ mỉm cười, a nh không biết
giờ đây phải dùng từ gì để diễn tả đúng Đinh Đang. Oan gia hay cứu tinh của cuộc
đời anh? Sao tự nhiên anh muốn biết cô bé ấy làm gì trong căn phòng ổ chuột của
anh? Chắc lại lục tung áo quần lên tìm quyển nhật ký rồi. Vô ích thôi cô bé,
quyển nhật ký ấy ở đây này.. Vỗ võ tay vào bụng, nơi cất quyển sổ, Triệu Vỹ chợt
thắc mắc, Đinh Đang nghĩ gì khi biết mình bị ba tống khỏi nhà với hai bàn tay
trắng? Lại ba chữ “Đáng đời chưa” nữa chứ gì? Tự nhiên đôi mắt ngạo đời của cô
lại hiện ra trước mặt anh như trêu ngươi, thách thức.
Đẩy lẹ cửa bước vào, Triệu Vỹ chợt đứng ngây người ra bất động.
Sửng sốt, pha lẫn bàng hoàng, không tin nổi. Có đúng là Đinh Đang trước mắt anh
không? Sao đẹp, sao dịu dàng đến thế? Chỉ mấy phút thôi, cô như vụt lớn lên nhiều.
Không còn là cô bé ngổ ngáo, cô trở thành thiếu nữ tự bao giờ?
Một thiếu nữ rất yêu kiều, duyên dáng, đảm đang ngồi kết lại
giùm anh chiếc cúc áo bị rởia. Ôi, trông bàn tay cô vụng về khâu từng mũi chỉ,
sao lòng anh bồi hồi quá. Một cái gì thật êm đềm, đầm ấm nhẹ len vào trái tim
anh.
Sao lại đơm nút cho anh? Không hiểu Đinh Đang hoàn toàn
không hiểu, cô chỉ biết khi quét nhà, tình cờ nhặt được chiếc nút trông quen
thuộc. Chẳng ai nhắc mà cô