
Đang. Cô hạnh phúc vì đã đem được hạnh phúc cho người khác.
Chợt tiếc, chợt thèm, Triệu Vỹ bỗng ước được ngược dòng thời
gian quay trở lại. Nếu được trở về làm công tử hào hoa, anh sẽ không sống như
trước nữa. Sẽ đem số tiền phung phí của mình làm những việc có ích hơn. Sẽ quan
tâm đến người bất hạnh hơn mình. Sẽ giảm bớt những cảnh đời khốn khổ.
Nhưng … muộn thay… Thời gian là thứ không bao giờ quay ngược.
Dù hối tiếc đến mấy cũng vậy thôi. Trước mắt, anh hãy tự tìm cách nuôi sống bản
thân mình, đừng làm dây chùm gởi, ăn bám vào Đinh Đang nữa.
Nghe anh bảo muốn tìm một việc làm, Đinh Đang mừng lắm. Cô ủng
hộ anh hết hai tay lẫn hai chân. Nhiệt tình dắt anh sang nhà bà Bảy, cô nhờ bà
tìm cho anh một việc làm.
- Triệu Vỹ ơi, cơm của anh đến rồi kìa – Giọng một người gọi
lớn làm cắt ngang dòng tưởng. Ngẩng nhanh đầu dậy, Triệu Vỹ nghe lòng mình bật
lên một tiếng gọi thân thương.
- Cơm đến! A, cơm đã đến.
Cơm chính là danh từ của đám bốc vác trên tàu dùng để gọi
Đinh Đang đó. Mới đầu thấy là lạ, nhưng sau quen dần. Từ lúc nào không biết,
Triệu Vỹ cũng theo họ gọi cô bé là cơm.
Gọi thầm thôi, Triệu Vỹ không dám cho cô biết bí mật này. Cô
sẽ nổi trận tam bành, sẽ giận anh và giận luôn đám phu khuân vác. Nhưng… cũng tại
cô thôi, ai bảo cô lúc nào cũng xuất hiện trước đám công nhân kèm theo cái gà
mèn cơm chứ? Mỗi ngày hai bữa như thể anh là tù nhân của cô vậy. Trách cô mà
Triệu Vỹ lại nghe lòng rộn rã niềm hạnh phúc.
- Triệu Vỹ, Triệu Vỹ.. anh ở đâu? Tôi đem cơm ra cho anh đây
– như thường bữa, như đứa trẻ vô tư, Đinh Đang cất tiếng gọi vang ngay từ cửa,
mặc kệ tiếng cười của đám công nhân cứ rộ lên từng chập.
- Tôi… ở … đây… – Không cần tìm, anh cũng biết cô đứng đâu để
gọi anh rồi. Hôm nào chẳng giống hôm nào, cô đứng trên chiếc cầu bắt tay làm
loa gọi vang bốn phía – Xuống đây, tôi… – Chợt bỏ ngang câu nói, tròn đôi mắt
chăm chăm như lần đầu nhìn thấy cô, Triệu Vỹ sửng sốt.
Dưới ánh nắng chiều vừa tắt, Đinh Đang như vụt lớn hẳn lên,
xinh đẹp lạ. Trong bộ đồ xẩm màu xanh nước biển may khéo vừa khít với thân
mình, cô không còn là con nít nữa. Với những đường cong tròn đầy, nẩy nở, cô đã
là cô thiếu nữ. Một thiếu nữ tuyệt vời với thân hình lý tưởng làm xao xuyến
lòng người.
- Anh làm gì nhìn tôi ghê vậy?
Vẫn vô tình, vẫn không hay mình vừa biến thành cô gái đẹp
trong mắt gã con trai bay bướm đào hoa, Đinh Đang tròn mắt hỏi. Hồn nhiên,
không chờ anh trả lời, cô co chân nhảy luôn xuống đất, tíu tít:
- Ăn cơm đi, hôm nay tôi nấu khổ qua cho anh đó. Ngon dữ lắm!
Nào biết khổ qua là món Triệu Vỹ ghét nhất trong đời, cô hớn
hở bày cơm canh lên ghềnh đá:
- Hôm nay nhà mình có khách. Một cô gái thiệt đẹp đến kiếm
anh. Tôi bảo là anh đi vắng cổ hẹn ngày mai sẽ đến lúc chín giờ, anh nhớ ở nhà
tiếp cô ta nghe.
- Hả? – Chỉ nghe được câu cuối, Triệu Vỹ không hiểu, quay đầu
lại ngớ ngẩn hỏi. Đôi mắt mở to ngơ ngáo, tâm trí như vẫn còn bị vẻ đẹp bất ngờ
của Đinh Đang thu đâu mất – Tiếp ai hả?
- Thì người đẹp chứ ai. Còn làm bộ nữa. Đúng là đồ dê xồm
mà, mới nghe nói tới giai nhân hồn phách đã rụng rồi.
Tự nhiên Đinh Đang hầm hầm giận. Cái mặt hầm hầm ngoảnh đi
nơi khác kênh kênh rất khó ưa.
- Người đẹp nào? Sao khi không lại mắng tôi chứ? – Cái mặt
nghệch ra, trông Triệu Vỹ rất tội, Đinh Đang không quay mặt lại.
- Không “dê” sao mới nghe đã tươm tướp, tươm tướp rồi?
- Đâu có, đâu có tươm tướp – Vụng về Triệu Vỹ thanh minh –
Biết cô ta là ai đâu mà mừng chứ. Thiệt mà, không tin thề cho coi.
- Không mừng thiệt hả? – Hả dạ nhìn cái gật đầu của anh,
Đinh Đang bớt quạu nhưng vẫn lẫy một câu:
- Người ta hẹn ngày mai, chín giờ tìm anh đó.
- Hẹn làm gì, sao không chỉ ra đây? Báo hại nghỉ một ngày nữa,
uổng không?
Bị anh trách mà Đinh Đang thấy vui vui. Đôi mắt chớp chớp,
cô nhe cánh mũi nở phập phồng:
- Ai biết đâu! Thấy cô ta đẹp quá, sợ chỉ ra đây anh tự ái
thì sao.
- Tự ái khỉ gì, đi làm chứ có phải ăn trộm đâu mà sợ. Thôi,
ngày mai chỉ cô ấy ra đây, tôi không nghỉ đâu.
- Ừ, muốn sao cũng được, ăn cơm đi, nguội rồi đó! – Nói mà mắt
chẳng dám nhìn, chẳng hiểu sao Đinh Đang bỗng thấy ngại quá. Chân tay lúng túng
dư thừa, hết chập vào lại lấy ra, cô ngạc nhiên trước thái độ của mình. Cũng là
Triệu Vỹ thường khi, sao hôm nay… nói chuyện nghe khó quá.
Cô lại nhớ, lại lạ lùng cho thái độ thù địch của mình với cô
gái đẹp. Khi nghe cô ta dịu dàng hỏi thăm về Triệu Vỹ, cô bỗng gắt gỏng với người
ta:
- Không biết, đi vắng rồi, có gì không?
- Không có gì đâu, phiền em nhắn với anh Vỹ giùm ngày mai
chín giờ chị đến, cảm ơn nhiều.
- Được rồi – Cô lại thấy đôi mắt mình liếc theo người ta bén
ngót. Lại một bồ cũ của Triệu Vỹ chứ gì? Xì! Muốn moi tiền, đào của hả? Anh ấy
giờ hỏng giống ngày xưa đâu, đừng có mơ.
Nghĩ như