Cô Bé Nói Dối

Cô Bé Nói Dối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322992

Bình chọn: 8.5.00/10/299 lượt.

mình – Nếu
không tin, cha con ta có thể cá cược mà.

- Cá thế nào?

- Con cá là bây giờ Triệu Vỹ đang ở đội banh Tự Cường, và
đang nôn nóng hỏi tin con.

- Còn ba thì cá bây giờ anh ta đang ở tòa soạn, trả lời phỏng
vấn. – Ông Hưng chìa tay ra, Đinh Đang bắt lấy. Đôi mắt cô sáng long lanh.

- Và phần thưởng sẽ là… tự do của con. Ba không được quyền cấm
cản.

- Được – Gật đầu chắc ăn, ông như tin chắc phần thắng sẽ thuộc
về mình.

=====

Nhưng không phải ông mà là Đinh Đang thắng cuộc này. Để ông
phải há miệng mắc quai, vì lời hứa trả lại tự do cho con dù chẳng ưng trong bụng
chút nào.

Nhớ lại hôm nào, ông vẫn chưa quên cảm giác kinh ngạc của
mình khi dừng xe lại. Huých cùi tay vào hông ông một cái, Đinh Đang tinh nghịch
cười chọc quê rồi tung chân chạy lẹ vào nhà.

- Đinh Đang – Không nhận ra sự có mặt của ông, hoặc là có
nhưng vì mừng quá Triệu Vỹ chẳng nể nang gì, bế bổng cô lên xoay tròn như chong
chóng hơn mười vòng – Trời ơi, em đi đâu, báo hại anh lo gần chết. Xem đi, anh
mua quà cho em nhiều biết bao nhiêu.

Một bao to được đổ ra giữa bàn. Ồ! Toàn là thứ cô thích. Triệu
Vỹ thật chẳng quên cô chút nào. Bận đá banh, mệt như vậy, còn nhớ được món Đinh
Đang rất thích là Chocolate.

Mình đã sai. Vui cùng bọn chúng một lát với danh nghĩa một mạnh
thường quân, ông từ tạ ra về. Dù thua, nhưng ông nghe vui trong lòng lắm. Triệu
Vỹ đúng là người tốt. Vậy là… yên cái bụng rồi.

Vẫn không lộ thân phận, Đinh Đang tiếp tục đến với đội banh
bằng cái lốt con bé mồ côi nhí nhảnh. Cô bảo mình đã được ông Hưng nhận về phụ
việc nhà. Lương cao lắm nên không cần bán bánh bao nữa. Lẽ dĩ nhiên là mọi người
ai cũng tin lời cô.

- Ba à, làm cách nào để biết được một người con trai đã yêu
mình? Lại yêu thật tình không lừa dối?

Tâm hồn vừa tĩnh lặng của ông một lần nữa lại dậy phong ba
khi một hôm vừa đi chơi với đội banh về, Đinh Đang nắm tay ông chợt hỏi.

- À! Chuyện này thì… – Ông nghe lúng túng. Biết giải thích
sao đây?

- Thì sao hả? Ba nói đi, ngày trước ba yêu mẹ thế nào?

Một thoáng trầm ngâm nhớ lại chuyện xưa, ông cố tìm lời lẽ
đơn giản nhất cho con hiểu.

- Tình yêu chân thật không cần phải dùng lời hoa mỹ, văn
chương. Nó được thể hiện bằng hành động, bằng sự quan tâm lo lắng và cả sự hy
sinh nữa.

Quan tâm, lo lắng… hai điều kiện ấy có rồi… Cắn cắn móng
tay, Đinh Đang nghĩ tới Triệu Vỹ. Còn hy sinh… là thế nào? Cô bỗng ngước nhìn
ông:

- Có phải là cần nhảy qua rừng gươm giáo, vào biển lửa như
sách vẫn nói không?

- Không ghê gớm thế đâu – Phì cười, ông nghe vui trước vẻ ngờ
nghệch của con – Chỉ cần anh ta giữa cơn thập tử nhất sinh chịu ẵm con chạy một
mạch từ lầu năm xuống đất là đủ lắm rồi.

- Vậy ư? – Nét mặt đăm chiêu, Đinh Đang như nghĩ ngợi một điều
gì quan trọng lắm. Rồi không nói lời nào, cô bỏ vào phòng đóng cửa.

Tưởng nói vậy là xong, là êm chuyện, ông quên bẵng đi mất.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, chưa kịp bước chân xuống giường đã nghe Đinh Đang đập
cửa ầm ầm. Mắt nhắm mắt mở, ông nghe Đinh Đang đòi mình tổ chức party, rồi còn
phải mời cho được đội banh và Triệu Vỹ.

- Con muốn gì? – Ông hỏi mãi song Đinh Đang chẳng trả lời. Cứ
tủm tỉm cười rồi ra vẻ bí mật bảo ông:

- Thì ba cứ làm theo lời con, khắc biết.

Vì hai chữ khắc biết của Đinh Đang, ông và con Lan phải tất
bật ngược xuôi chuẩn bị cho buổi tiệc. Không long trọng cũng tinh tươm. Dù gì
ông cũng lấy danh nghĩa một mạnh thường quân ra chiêu đãi.

Đúng bảy giờ, đúng theo lời hẹn, Triệu Vỹ và đội banh Tự Cường
xuất hiện. Rất tự nhiên, chẳng cần ông tiếp đãi, họ sà vào bàn tiệc, cười đùa
vui vẻ và không quên hỏi thăm Đinh Đang.

- Nó.. à… Định bảo con bé ở trên lầu nhưng chợt nhớ thân phận
con đang dấu, ông trả lời – Nó vừa đi mua cái gì đó, chắc là cũng sắp về.

Cái con nhỏ này, lại tính giở trò gì đây không biết? hướng mắt
về phía cầu thang, ông bắt đầu thấy sốt ruột. Tiệc gần tàn rồi mà cứ ở trên lầu
không chịu xuống! Vừa dợm chân lên hỏi, ông bỗng thấy con Lan hớt hải chạy từ
trên lầu xuống. Mặt tái xanh không còn giọt máu.

- Ông chủ, ông chủ ơi… Không rồi rồi. Cô chủ cổ… – Hào hển
thở, con Lan nói không trọn câu.

- Nó làm sao hả? – Linh tính như báo chuyện chẳng lành, ông
nắm vai cô lay mạnh.

- Cổ… cổ.. –Đưa tay chỉ lên lầu, giọng chị đứt quãng, nghẹn
ngào – Cổ… ngất xỉu rồi.

- Hả? Như lưng chừng trời thinh không vang tiếng sét. Cả bàn
tiệc quay nhìn nhau sửng sốt. Rồi không hẹn, cả bàn tiệc đồng theo chân ông lao
lên lầu.

- Đinh Đang! – Cánh cửa bật mở. Cảnh tượng chợt hiện ra trước
mắt quá hãi hùng. Đinh Đang nằm mê man bất tỉnh trên sàn nhà.

- Cổ… hôn mê rồi. – Như sợ mọi người không nhận thức hết nỗi
nguy hiểm của Đinh Đang, chị Lan lên tiếng nhắc.

- Đinh Đang, con làm sao vậy hả? – Lao nhanh đến bên con,
ông Hưng


Polly po-cket