pacman, rainbows, and roller s
Cô Dâu 30 Ngày

Cô Dâu 30 Ngày

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324062

Bình chọn: 7.5.00/10/406 lượt.

ánh cổng và đưa tay lên nhấn chuông…

Không lâu sau cánh cửa cũng mở ra, phía sau cánh cửa là Kỳ Vy, nó to mắt ngạc nhiên nhìn bộ dạng người đàn ông đang đứng trước mặt, lòng thoáng nghĩ ba mẹ có bao giờ quen người người giàu bao giờ đâu ? Kỳ Vy khẽ gật đầu chào người đàn ông, trong lòng luôn cảm thấy người đàn ông này rất quen, hình như nó đã gặp ở đâu đó, vừa nghĩ đến đó:

- Cô… là… Hạ Kỳ Vy ? – Ông ta vừa nói với Kỳ Vy vừa nhìn nó với ánh mắt xét nét.

- Dạ !? – Nó gật đầu

- À, thật ra cũng không có gì. Tôi chỉ đến đây đưa cô tấm thiệp này, mong cô sẽ đến dự buổi tiệc! – Nói xong ông ta đưa tấm thiệp đang cầm sẳn trên tay chìa ra đưa nó, tấm thiệp màu trắng bạc được trang trí rất tinh xảo với phong cách rất thượng lưu.

- Mời… con sao ? – Nó to mắt khó hiểu, rõ ràng nó có quen biết gì ông ta đâu mà tự dưng lại mời nó dự tiệc như vậy. Nó vội cầm lấy tấm thiệp.

Xong, người đàn ông vội vã lên xe chạy mất. Ông ta thoáng mỉm cười một nụ cười nham hiểm khi vừa rời khỏi nhà của Kỳ Vy.

Kỳ Vy tròn mắt nhìn xe ông ấy vút xa mà không hiểu chuyện gì.. Kỳ Vy vội cầm tấm thiệp lên, thì ra là thiệp mời lễ đính hôn. Lòng luôn nghĩ về người đàn ông lúc nãy, hay là ông ấy là ba của một trong những đứa bạn của nó lúc còn học cấp 3 ? Nhưng nó nhớ rằng mình không có quen thân với bất kỳ người bạn nào . Vội mở tấm thiệp ra, đôi mắt dò xét một hồi cho đến khi đứng tròng lại ở hàng chữ viết tên “ chú rể”…

“ Lâm Việt Anh…”

Kỳ Vy bất giác không nghĩ được gì, không tin vào mắt mình. Đôi tay run run không cằm được tấm thiệp, chợt nó rơi khỏi tay Kỳ Vy. Đầu óc của nó quay cuồng “ Không thể nào… không thể như thế được… làm sao lại là anh ấy… chuyện này là thế nào ?”

Vậy ra, người đàn ông lúc nãy chính là ba của Việt Anh, ông ta đích thân đi đến đưa thiệp cho Kỳ Vy không phải có ý tốt như nhìn từ bên ngòai. Kỳ Vy vội cúi người nhặt lại tấm thiệp, khi nhặt tấm thiệp lên thì chợt từ bên trong rơi ra một mẫu giấy ghi chú nhỏ, nó vội nhặt lên, trong tờ giấy có ghi gì đó…

“ Chắc cô biết tôi là ai rồi chứ ? Đúng vậy, tôi là ba của Việt Anh. Tôi đến để đưa cô thứ này… chỉ muốn nói cho cô biết, nếu cô hiểu chuyện thì hãy “ buông tha” Việt Anh – con trai tôi, hiểu chứ ? Nó có vợ sắp cưới rồi . À, tôi cũng rất mong cô đến dự lễ”

Kỳ Vy nhíu mày, hòan toàn không thể nào chấp nhận được sự thật bất ngờ này. Vậy ra, cô gái hôm ấy, người mà đã xong đến đẩy nó và Việt Anh ra chính là vợ chưa cưới của anh ấy. Vốn nghĩ cô ta chỉ nhầm lẫn, Kỳ Vy dựa lưng vào từơng, mà đôi mắt thất thần nhìn vào tờ giấy ghi chú. Không còn suy nghĩ được gì nữa, tất cả đã rành rành ra đó rồi, trên tay nó là tấm thiệp đính hôn, buổi tiệc sẽ được tổ chức vào Chủ Nhật tuần này tại biệt thự họ Dương.

Ba của Việt Anh muốn làm bẻ mặt nó bằng cách mời nó đến dự lễ, nó không thể chui rút trong nhà như vậy và nó càng không để ông ta làm quá với nó đâu. Nếu nó không đi, có lẽ họ sẽ khinh thường nó. Đành cắn răng chuẩn bị đến buổi tiệc hôm đó, rồi không biết sẽ có chuyện gì tiếp theo xảy ra đối với nó đây. Nó cảm giác như mình sắp vào hang cọp vậy...

Kỳ Vy khẽ đóng cửa lại, đi lên phòng với vẻ mặt có chút buồn. Bà Hạ nhìn thấy con gái, cũng không hiểu chuyện gì, chắc có lẽ nó với Việt Anh lại giận nhau, mà bà không hề biết rằng Việt Anh sắp đính hôn với một cô gái khác mà cô gái ấy không phải là Kỳ Vy.

Kỳ Vy lên đến phòng, vội đóng cửa lại. Trên tay vẫn còn cầm chặt tấm thiệp, nó khẽ đặt xuống cái bàn học. Rồi ngồi xuống ghế và úp mặt xuống. Cũng có thể là nó đang khóc…

Đang úp mặt xuống bàn, đầu óc quay cuồng, tại sao nó lại không thể khóc được cơ chứ ? Việt Anh sắp có người con gái khác nhưng tại sao nó lại không thể khóc ? Tại sao không thể rơi được giọt lệ nào dù lòng nó đang nóng như lửa đốt, đau như kim châm.

Cũng không ai trong phòng nó cả, ngọai trừ… ngọai trừ một người…

Tuy ngòai mặt không muốn gặp Kỳ Vy nhưng sâu thẫm trong tâm An Phong vẫn luôn dõi theo nó, vẫn luôn lo lắng cho nó. Không biết chàng làm thế là đúng hay sai. Nhưng tất cả là đều làm theo những gì trái tim mình mách bảo.

Sau lưng nó An Phong đang ngồi đó, ngồi trên giừơng của nó. Ánh mắt khẽ đưa sang nhìn nữ nhân đang gục mặt khóc ở kia, mà lòng đau nhói chẳng khác nào chính mình bị tổn thương…

- Nàng thật ngốc… - An Phong khẽ thốt lên.

Thoáng nghe có tiếng nói sau lưng, Kỳ Vy giật mình ngồi dậy quay đầu lại, trong lòng hòai nghi đó chính là…

- An…An Phong ?... Là anh sao…

Khi nhìn thấy An Phong, nó cứ nghĩ rằng mình bị ảo giác, vội dụi dụi mắt… Thật sự không biết phải nói thế nào, trong lòng cảm thấy có gì đó rất vui, một niềm vui không thể tả khi nhìn thấy chàng, chàng không còn giận nó nữa rồi sao ?

Thấy thái độ đó của Kỳ Vy, An Phong khẽ nhíu mày:

- Là ta thì làm sao ? – Trong câu nói của An Phong có chút giận lẫy, nhưng hàm chứa trong đó là sự quan tâm đối với Kỳ Vy. -