
lệ, lần đầu tiên có một vị Thần như Băng Châu phải rơi lệ…
Lần cuối cùng An Phong nhìn thấy nàng Băng Châu với đôi mắt đỏ hoe và ngấn lệ, rồi lại hòa vào khỏang không tan biến thành đom đóm đỏ…
Chàng lại một lần nữa ngẫm nghĩ lại bản thân, phải chăng chàng đã sai khi lạnh lùng với Kỳ Vy như vậy ?
- Mình… “ ghen” ư ? – An Phong như có vẻ “ ngây thơ” với từ này, nhưng chính chàng luôn hiểu rõ bản thân hơn bất kì ai.
Tại biệt thự nhà họ Dương…
Tuyết Ni đang cùng ba mẹ ăn cơm chiều, có vẻ như nó đang suy nghĩ gì đó mà từ lúc bắt đầu ăn cơm đến giờ mà chén cơm vẫn y nguyên.
Tay thì cầm đôi đũa chọt chọt vào cái chén tội nghiệp như thể rất căm thù nó, ánh mắt vô hồn nhìn vào chén cơm trắng…
Ông bà Dương ban đầu cũng chẳng quan tâm đến, vì ông bà đang bận bàn chuyện gì đó.
Tuyết Ni nghĩ không hiểu sao cái cảm xúc của nó lúc đó, lúc Việt Anh đòi hủy hôn và lúc mà nó nhìn thấy gương mặt buồn bã của anh ta khi biết được cuộc hôn nhân này không thể hủy bỏ được, cảm giác khó chịu, thật khó chịu và có chút gì đó ghen tị với cô gái kia…
Không thể nào, không thể như thế được, nếu nói như vậy là nó… thích Việt Anh rồi sao? Làm sao lại như thế được, điều đó không thể xảy ra với nó được : “ Không thế được…!” Nó chợt không kiềm được nên lỡ miệng thốt thành lời.
Ông bà Dương đang bàn chuyện thì chợt ngạc nhiên trố mắt nhìn nó…
- Tuyết Ni… ! Con làm sao thế ? – Bà Dương nhíu mày nhìn nó
Nó sực nhớ ra là mình đang ăn cơm cơ mà, chợt nhìn mẹ mỉm cười với ánh mắt to tròn:
- Dạ, không có gì đâu…
- Ăn không ngon sao ? Sao con lại không ăn cơm ? – Bà Dương lo lắng nhìn nó
- Dạ… con…con không đói… - Nói rồi nó vội đặt chén cơm xuống bàn và đứng dậy – Con lên phòng !
Hai ông bà tròn mắt nhìn nó, không hiểu nỗi hôm nay nó lại làm sao nữa. Chợt bà Dương sực nhớ ra chuyện gì đó muốn nói với nó, khi ấy Tuyết Ni vừa đặt chân lên cầu thang:
- Con lên phòng thay đồ đi, mẹ muốn con cùng với mẹ đi đến chỗ này…
Tuyết Ni ngạc nhiên quay lại, cảm giác như có chuyện gì đó không bình thừơng…
- Đi đâu mẹ ?
- Lát nữa mẹ sẽ nói, giờ thì con lên phòng thay đồ đi… - Bà nhìn nó và nở nụ cười hiền hậu.
Tuy không biết bà sẽ đưa nó đi chỗ nào, nhưng nó cũng vui vẻ lên phòng thay đồ, giờ đây tâm trí nó chỉ lẫn quẫn suy nghĩ tìm cách nào hủy hôn ước này. Nó thậm chí cũng không hiểu nỗi bản thân mình, rõ ràng trước khi sang Việt Nam nó đã đồng ý ngay khi nghe nói có một hôn ước với một anh chàng nhà giàu đẹp trai ở Việt Nam, ấy mà hôm nay khi nghe tin anh ta có bạn gái thì chẳng hiểu sao nó lại phải “ buông tay” dễ như thế…
Thay vì sẽ chen vào giành giật lại “ vị hôn phu” của mình, thì nó nghĩ ngay đến cái kết tồi tệ nhất là sẽ bị anh ta ghét bỏ, dù gì nó cũng thấy là Việt Anh thực sự rất yêu thương bạn gái anh ấy, thông qua ánh mắt và hành động của Việt Anh cũng đủ để nó hiểu.
Không lâu sau nó bước xuống nhà với bộ váy xinh xắn với kiểu cách đơn giản. Nó luôn có sở thích mặc váy mỗi khi đi đâu.
Nó và bà Dương ngồi trong chiếc ô tô…
Ánh mắt Tuyết Ni luôn dõi theo những gì đang diễn ra bên ngòai khung kính của xe, một lúc sau nó mới sực nhớ :
- Mẹ định cùng con đi đâu ? - Tuyết Ni
Bà Dương vẫn im lặng một lúc:
- Đến rồi…
Tuyết Ni giật mình xoay sang nhìn mẹ, rồi chợt quay lại nhìn ra cửa kính. Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng áo cưới sang trọng, nhìn xuyên qua cánh cửa kiếng trong suốt, bên trong là hàng chục chiếc váy cưới xinh đẹp lộng lẫy được mặc cho những ma nơ canh đang xếp hàng nối với nhau từ cửa của cửa hàng đến một hàng dài xa tấp.
Tuyết Ni to mắt nhìn mẹ, giờ thì nó hiểu ra tại sao bà cứ ậm ừ không nói rõ là đưa nó đi đâu… thì ra là đến đây chọn áo cưới.
- MẸ…! Vậy là sao… ?
Bà Dương bước ra khỏi xe mà không trả lời nó, đợi đến khi tài xế riêng đi đến mở cửa cho nó ra ngòai…
Bà vội quàng tay nó đi vào cửa hàng, gương mặt điềm tĩnh vẫn nhìn vào căn tiệm mà không trả lời nó. Điều đó khiến nó càng thấy lung túng hơn.
Đi gần đến hai cánh cửa kíếng để vào tiệm thì chợt có hai cô gái mặc đồ nhân viên của cửa hàng vội chạy ra mở cửa hai bên và gật đầu chào bà và nó:
- Chào bà ! Mời bà vào… - Một cô gái đưa tay ra hiệu mời bà vào.
Lẫn trong những bức tựơng mặc áo cưới kia bước ra là cô chủ tiệm, cũng chừng 30. Vội niềm nở đón bà:
- Chào bà Dương, cuối cùng bà cũng đến… Tôi vừa chuẩn bị xong bộ áo mà bà đã đặt theo thiết kế của tôi…
Tuyết Ni tròn mắt nhìn mẹ, bà mỉm cười gật đầu với chủ tiệm, vội đưa mắt sang nhìn nó mỉm cười đầy ẩn ý… Tuyết Ni lại tiếp tục tròn mắt với thái độ của mẹ…
Cô chủ tiệm dẫn bà đi đến cuối cửa hàng:
- Giờ thì con cũng biết mẹ dẫn con đi đâu rồi…
- Chọn áo cưới ư ? – Nó nhíu mày nhìn bà
- Chủ Nhật tuần này sẽ là lễ đính hô