
ng như một cung điện vậy.
Nó bước lại, nó bấm nút, một lúc sau có một cô giúp việc ra
mở cổng cho nó, cô ta hỏi nó.
- Cô tìm ai...??
Vân chán ngán bảo cô ta.
- Tôi không tìm ai cả, tôi chỉ bấm hộ chuông cửa cho cái tên
kia thôi....!!
Khoa nghe nó nói mà bực hết cả mình, con nhỏ này nó khinh
anh quá, anh ở đây mà nó dám nói hỗn với anh là thế nào, hai bàn tay của anh siết
lại, anh nghĩ mình phải tìm cách hành con nhỏ kia cho bớt láo toét đi.
Anh bấm còi xe, chị giúp việc mới nhận ra anh, chị ta vội mở
cánh cổng cho rộng ra, anh lái xe vào, Vân cũng bước theo trước con mắt ngạc
nhiên của chị giúp việc.
Bà Hoa thấy Vân đến chơi, bà cười cười, bà hỏi nó.
- Thế nào cháu, hai đứa nói chuyện vui vẻ chứ...??
Vân ghét nhất là tên Khoa này, vì hắn hay tìm cách hành hạ
nó, nhưng không lẽ lại đi nói xấu anh ta trước mặt bà của anh ta nên nó đành
nói trớ đi.
- Dạ, cũng bình thường thôi ạ...!!
Bà Hoa nheo nheo mắt hỏi nó.
- Sao thế, hai đứa lại cãi nhau à...??
Vân chối biến.
- Dạ, không có đâu ạ, chẳng qua là làm cả ngày nên bọn cháu
hơi mệt thành ra cả hai không có gì để nói với nhau...!!
Bà Hoa gật gù ra vẻ bà đã hiểu, bà mời nó.
- Cháu ở lại đây ăn cơm luôn nhé...!!
Vân cảm thấy ngại, vì nó đến đây chơi là không muốn bà Hoa
phiền lòng thôi, còn ở lại để ăn cơm nó thấy không tiện, nó đang định từ chối
thì bà Hoa đã nói.
- Cơm canh bà đã cho người chuẩn bị rồi, nên cháu đừng tìm
cách từ chối bà...!!
Vân lắc đầu kêu khổ, sao lần nào bà cũng ép nó thế nhỉ.
Bà âu yếm hỏi nó.
- Cháu đang sống ở đâu...??
Vân lễ phép trả lời.
- Dạ, cháu đang thuê một căn gác nhỏ để sống...!!
Bà mỉm cười và nhìn nó cho thật kỹ, bà bảo nó.
- Cháu có thể dọn về nhà của bà để sống không...??
Vân đang uống cốc nước mà bà Hoa đưa cho nó, nó bị sặc nước
do lời đề nghị của bà Hoa.
Nó kinh ngạc hỏi bà Hoa.
- Sao bà lại đi mời một người lạ như cháu về nhà, bà không sợ
kẻ xấu hay sao...??
Bà Hoa cười cười bảo nó.
- Vậy là cháu đồng ý về đây rồi đấy nhé, ở đây có nhiều
phòng trống lắm nên cháu tha hồ mà chọn, bà rất vui nếu cháu về đây...!!
Vân sửng sốt, nó chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào giống
như bà Hoa cả, sao chỉ gặp nó có một lần mà bà đã ép nó đến nhà bà chơi, chưa hết
bà còn ép nó tới đây sống cùng bà là thế nào.
Nó vội nói với bà Hoa.
- Cháu xin lỗi, cháu không thể nào tới đây ở cùng bà được
đâu...!!
Bà Hoa không lý gì đến lời từ chối của nó, bà hỏi nó.
- Tại sao cháu cứ từ chối ta mãi thế, cháu yên tâm ta không
cho cháu ở không đâu, mà ta có việc làm cho cháu đấy...!!
Vân không muốn đến đây sống một chút nào, nó nghĩ phải gặp
cái tên Khoa kia cả ngày lẫn đêm chắc là nó sẽ phát điên hay phát rồ lên mất.
Nó cười hối lỗi nó bảo bà Hoa.
- Mặc dù vậy cháu cũng không thể nào tới đây sống được...!!
Bà Hoa liền nắm ngay lấy tay của nó, bà buồn buồn bảo nó.
- Cháu không thể vì thấy ta già cả mà đến đây cho ta vui sống
hay sao, Khoa thì đi làm suốt cả ngày nên ta cảm thấy cô đơn lắm, ta thích cái
tính nhí nhảnh, trẻ con và vui tính của cháu, hãy vì ta mà suy nghĩ lại nhé, ta
sẽ rất buồn nếu cháu từ chối ta...!!
Vân khổ sở bảo bà Hoa.
- Cháu quý bà và yêu bà như bà ngoại của cháu ở nhà, nhưng
điều này không có nghĩa cháu có thể đến đây ở...!!
Bà Hoa hỏi nó.
- Tại sao lại không thể được...??
Vân cũng hơi buồn bảo bà Hoa.
- Bà cũng biết rồi, cháu chỉ là nhân viên của anh Khoa thôi,
nếu mà ai biết được chuyện này họ lại nói ra nói vào và hiểu lầm cháu thì khổ lắm,
chưa hết cháu không muốn bắt ép anh Khoa phải đồng ý cho cháu chuyện này...!!
Khoa từ trong phòng tắm bước ra, anh hỏi nó.
- Tôi đã bắt ép cô làm gì mà cô nói xấu tôi hả...??
Vân nhìn thấy Khoa là ngán ngẩm rồi, nó thờ ơ trả lời.
- Không gì cả...!!
Bà Hoa nhìn và nghe hai đứa đối đáp với nhau, bà thích thú
quá, bà bảo thằng cháu trai.
- Bà muốn mời Vân về đây sống, không biết ý của cháu thế
nào...??
Khoa hét lên vì kinh ngạc, nguyên cái chuyện bà anh mời Vân
về chơi đã là khó hiểu rồi, lại thêm chuyện này nữa khiến cho anh kinh ngạc
không kém.
Anh gấp gáp hỏi bà anh.
- Sao bà lại có cái ý nghĩ ấy, cô ta không thể nào sống ở
đây được...!!
Vân nghe Khoa trả lời bà Hoa, nó tức quá, tên kia ai thèm tới
ở nhà của anh chứ, sao anh lại có cái giọng đó là thế nào.
Nó bực mình bảo Khoa.
- Dạ, sếp yên tâm đi vì em biết phận mình nên em không dám
trèo cao đâu ạ, chào bà và sếp em về...!!
Bà Hoa buồn cười quá, bà không nhịn được khi nhìn cái mặt
nhăn như khỉ của thằng cháu và cái miệng phồng lên vì tức của Vân, bà nghĩ bắt
đầu từ hôm nay căn nhà sẽ không còn yên ắng và buồn tẻ nữa vì