
bà biết là
mình sẽ về nhà sớm. Đây là lần đầu tiên Khoa rời công việc để về nhà khi giờ
tan ca thì phải mấy tiếng nữa mới tới.
Khoa tự hỏi có phải do Vân đi lấy chồng nên Khoa buồn bã như
thế này không...??
Vân cáu tiết quát Duy.
- Anh có biết là mình bất lịch sự lắm không hả, tại sao anh
lại dám cướp đồ của người khác và xen vào chuyện riêng tư của người khác là thế
nào...??
Duy không trả lại điện thoại cho Vân ngay mà anh chàng còn mở
máy ra kiểm tra một hồi. Duy chăm chú nhìn vào màn hình, anh chàng mỉm cười.
Vân thấy lạ liền bước đến xem. Cô nàng đỏ mặt, rồi tiện tay giật ngay lại.
.................................
Cô gái phục vụ phòng mang thức ăn lên cho hai người. Vân vừa
nhìn thấy là xà xuống ăn, vì cô nàng đã đói lắm rồi nên không còn ngại ngùng gì
hết.
Duy ngồi trên chiếc bàn cạnh giường ở góc phòng. Anh chàng
nhìn cô vợ của mình đang ăn ngon lành, anh chàng phì cười. Anh chàng nghĩ.
- Cô vợ của mình cũng dễ thương và trẻ con quá. Nhưng mà xem
ra mình và cô ấy sẽ có nhiều chuyện để làm với nhau đây....!!
Duy ngồi đối diện với Vân. Anh chàng nheo nheo mắt hỏi Vân.
- Thế nào vừa miệng với cô chứ...??
Vân mỉm cười nói.
- Cũng ngon. Khi nào tôi ăn xong, anh sẽ thả tôi ra chứ...??
Duy cầm một đôi đũa lên. Anh chàng gắp cho Vân một cọng rau,
miệng anh chàng trả lời Vân.
- Sao cô vội thế, mà bố mẹ và gia đình của chúng ta vẫn chưa
đến đây cơ mà. Tôi làm sao mà yên tâm để thả cô đi được, nhỡ đâu cô trốn đi mất
tiêu thì sao...!!
Vân đang ăn ngon miệng, tự nhiên cô nàng hết muốn ăn. Vân thở
dài buông đũa, rồi uống một ít nước ở trong ly. Vân đứng dậy, chầm chầm bước đến
bên cửa sổ. Vân mở rộng cánh cửa bằng gỗ cho gió lùa vào phòng. Làn gió thổi
tung mái tóc và bộ quần áo trên người của Vân. Vân nhắm mắt lại, rồi hít một
hơi thật sâu, cô nàng đang cảm thấy bối rối và lo lắng. Vân trốn nhà đi mà
không có được sự cho phép của gia đình nên Vân không biết sẽ phải đối diện với
người thân của mình như thế nào.
Duy đã đứng đằng sau của Vân từ khi nào rồi. Anh chàng đứng
im không nói gì. Duy quan sát từng sắc thải biểu cảm trên nét mặt của Vân. Đây
là khoảng lặng duy nhất giữa hai người kể từ khi gặp nhau. Họ chỉ ở bên nhau có
mấy tiếng ngắn ngủi nhưng hai người đã có nhiều ấn tượng sâu đậm về nhau.
Dù họ có ghét nhau thì chuyện đính ước giữa hai người là sự
thật, họ phải tìm cách để giải quyết chuyện này nếu không muốn mai sau phải hối
hận hay tiếc nuối.
Duy quan tâm hỏi Vân.
- Cô đang suy nghĩ gì à mà sao cô lại thần người ra như thế...??
Vân buồn buồn bảo Duy.
- Tôi đang lo vì tôi không biết phải đối diện với gia đình của
mìn như thế nào. Anh cũng biết rồi tôi đã trốn đi mà không được phép của họ....!!
Vân siết chặt lấy cái rèm cửa, rồi quay phắt lại quát Duy.
- Tất cả cũng tại anh. Nếu không phải lấy anh thì tôi đâu đến
nỗi biến thành một đứa con bất hiếu và nếu không phải tại anh thì tôi đâu bị
gian giữ ở đây.
Anh còn không mau thả tôi ra....!!
Duy hai tay đút vào túi quần, hắn đứng sát vào người của
Vân.
- Xin lỗi cô nhưng mà tôi không có lỗi gì trong chuyện cô bỏ
nhà ra đi hay cô bị giam giữ ở đây. Nếu muốn trách cô hãy trách mình ngốc thì
hay hơn....!!
Vân bực cả mình, liền đẩy Duy lùi về phía sau. Cô nàng chống
hai tay vào sườn rồi ra lệnh cho Duy.
- Đề nghị anh tránh xa tôi hai mét, anh mà lại gần tôi thì đừng
trách tôi độc ác....!!
Duy thích thú cười thật to.
- Cô nghĩ là mình có thể làm gì được tôi. Cô thử nói cho tôi
nghe xem nào...!!
Vân liền vớ lấy một cái gối thật to ở trên đầu giường rồi dơ
lên đầy đe dọa.
- Anh cứ thử bước lại gần tôi xem. Tôi sẽ đánh cho anh bầm dập
lên thì thôi...!!
Duy càng cười to hơn. Anh chàng ôm lấy bụng của mình, vừa cười
anh chàng vừa bảo Vân.
- Cô có biết là nếu đánh cái gối mà cô đang cầm có thể làm
cho người khác bị thương thì bọn con gái như các cô sẽ không bao giờ chơi đùa với
nó....!!
Vân quan sát khắp phòng để tìm vật khác, nhưng cô nàng vội
ngừng ngay cái ý nghĩ độc ác ở trong đầu. Vân run run đặt trả cái gối ở chỗ cũ.
Cô nàng khoanh tay trước ngực rồi vênh mặt lên.
- Tôi không cần nó tôi cũng có thể xử được anh, anh đừng có
khinh thường và đánh giá thấp bản lĩnh của tôi....!!
Duy lại quan sát Vân từ đầu xuống chân. Vân co rúm người lại
vì anh chàng Duy này đang nhìn Vân với một ánh mắt thèm thuồng cứ như một con
sói đang nhìn một con thỏ.
Duy thấy Vân sợ hãi như vậy, Duy lại phá ra cười thật to.
Anh chàng nói.
- Dù sao phụ nữ vẫn là phụ nữ, cô nên van xin hay cầu khẩn
tôi thì hơn vì cô càng cố tỏ ra mạnh mẽ tôi càng phải làm cho cô yếu đuối
hơn....!!
Hoàng và Vũ lôi nhau đi ăn. Hai anh chàng vừa lái xe vừa nói
chuyện rôm rả. Vũ ngán ngẩm bảo Hoàng.
- Mày có tin là tao vì con nhỏ Vân mà gặp toàn chuyện