
nh Long ngồi lặng lẽ một góc mà không tham gia lửa trại cùng với mọi người. Ngay từ lần đầu tiên gặp Mạnh Hoàng ở trong bệnh viện, trong lòng Minh Long đã có một dự cảm
không tốt. Thế rồi Mạnh Hoàng chuyển đến trường, lại học cùng lớp với
Thiên Di. Minh Long có thể thấy được ánh mắt của Mạnh Hoàng luôn luôn
dõi theo Thiên Di dù cho nhiều lúc Thiên Di không hề hay biết. Khi nãy
cũng vậy, con trai chỉ có những hành động ân cần như thế đối với người
con gái mà mình yêu. Mạnh Hoàng cũng giống như Minh Long, cả hai cùng
yêu một cô gái mà đó chính là điều khiến Minh Long lo sợ.
- Này, đang ngồi tương tư ai thế hả?
Thiên Di vui vẻ chạy tới vỗ vai Minh Long nhưng ngay lập tức, Minh Long nắm
lấy bàn tay ấy và kéo Thiên Di ngồi xuống bên cạnh mình.
- Cậu ngồi đi, mình muốn cậu ngồi đây với mình.- Minh Long mỉm cười.
- Ừ, nhưng sao cậu không tham gia lửa trại với mọi người, vui lắm!- Thiên Di thắc mắc.
- Mình chỉ cần một người thôi.
Minh Long nói và nhìn thẳng vào mắt Thiên Di, bàn tay lạnh buốt nắm chặt lấy tay nó.
- Sao tay cậu lạnh thế? Để mình đi lấy găng tay cho cậu.- Thiên Di lo lắng định đứng lên.
- Đừng đi đâu cả.- Minh Long khẽ dựa đầu vào vai Thiên Di.- Cứ im lặng để mình dựa vào cậu thế này, một lát thôi. Mình…cần cậu.
Thiên Di hơi ngạc nhiên nhưng vẫn dịu dàng vỗ nhè nhẹ lên vai Minh Long như
vỗ về một đứa trẻ. Minh Long nhắm mắt. Đúng vậy, Long cần Thiên Di!
Vậy là buổi đi tham quan đã kết thúc trong sự vui vẻ và thoải mái của
tất cả mọi người. Quay trở lại trường học được vài ngày rồi mà những câu chuyện về chuyến đi hôm đó vẫn chưa có dấu hiệu…hạ nhiệt. Nhưng riêng
với Hoa thì lại có chuyện khác để nói. Hoa chạy lại vỗ vai Thiên Di.
- Này, bà thấy Mạnh Hoàng thế nào?
- Thế nào là thế nào?- Thiên Di thoáng đỏ mặt.
- Tôi thấy Mạnh Hoàng bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất rất quan
tâm đến bà. Lúc đầu tôi rất ghét tên đó nhưng trong thời gian qua, nhất
là chuyến đi vừa rồi, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về Mạnh Hoàng.- Hoa
gõ gõ tay xuống mặt bàn có vẻ suy nghĩ.- Chắc Hoàng yêu bà cũng không
kém gì Minh Long đâu.
Thiên Di vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác:
- À mà nhắc mới nhớ, tên đó đâu rồi nhỉ?
- Tôi cũng không biết, hình như lúc nãy có ai tìm nên ra ngoài rồi.
***
Trên sân thượng, hai chàng trai với vóc dáng cao lớn đang đứng đối diện với
nhau, ánh mắt nhìn đối phương không mấy thiện cảm. Những cơn gió lạnh
buốt thổi qua nhưng dường như không thổi tắt được ngọn lửa nào đó đang
âm ỉ trong lòng mỗi người. Minh Long bắt đầu lên tiếng:
- Cậu thích Thiên Di phải không?
- Nếu vậy thì sao?- Mạnh Hoàng lạnh lùng trả lời.
- Tôi không biết vì sao cậu lại có những hành động như vậy với Thiên Di nhưng nếu cậu đang trêu đùa Thiên Di thì dừng lại đi.
- Tôi không trêu đùa gì cả, là tôi yêu Thiên Di.
Mạnh Hoàng nói, giọng nói lạnh như băng nhưng trong đáy mắt lại hiện lên
những cảm xúc rõ rệt. Minh Long không kiềm chế được nữa, vội chạy đến
túm lấy cổ áo Mạnh Hoàng.
- Yêu? Một kẻ đến cả sức khỏe của mình còn không lo được còn dám nói yêu người khác à?
- Đúng vậy, tôi không biết trân trọng sức khỏe của tôi nhưng tôi lại yêu
Thiên Di. Vì với tôi, Thiên Di còn quan trọng hơn chính bản thân mình.
Mạnh Hoàng nói rồi chậm rãi gỡ tay Minh Long ra và quay lưng bước đi. Khi
nói ra những lời này, bản thân Mạnh Hoàng cũng không biết mình đã yêu
Thiên Di từ bao giờ. Chỉ biết khi nhận ra điều đó thì những tình cảm của Mạnh Hoàng đã không thể kiểm soát được nữa rồi.
Đã gần mười một giờ đêm, Thiên Di khẽ vặn người rồi lại cắm cúi với đống
bài tập trên bàn. Những kì thi quan trọng sắp tới làm nó như muốn kiệt
sức. Học trên lớp, học thêm ở ngoài,…tất cả đều là vì mục đích lớn lao
nhất bây giờ của nó: thi đỗ Đại học. Đột nhiên có tiếng gõ cửa và giọng
nói của Mạnh Hoàng vang lên ở bên ngoài:
- Tôi vào được chứ?
Thiên Di ngạc nhiên, giờ này Hoàng còn tìm Thiên Di, không biết là có chuyện
gì? Nó khẽ lên tiếng: “Anh vào đi”. Mạnh Hoàng đẩy cửa bước vào, trên
tay là một cốc sữa còn nóng.
- Cái này của cô.- Mạnh Hoàng đặt cốc sữa lên bàn rồi vội quay đi chỗ khác.
- Cho tôi?
Thiên Di ngạc nhiên hỏi lại rồi nhìn vào cốc sữa đầy vẻ “thăm dò”:
- Liệu trong này có độc không vậy?
- Tôi có lòng tốt mà cô còn…
Mạnh Hoàng quay ra toan nổi giận nhưng ngay lập tức bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Thiên Di.
- Cảm ơn anh nhé. Trời lạnh như vậy mà anh vẫn cố gắng chuẩn bị cho tôi thứ này, cảm ơn nhiều lắm.
Thiên Di nói rồi đưa cốc sữa lên miệng. Mạnh Hoàng cứ ngây người ra ngắm nhìn nụ cười và ánh mắt dễ thương ấy. Thiên Di giống như một thiên thần với
đôi cánh trắng và tâm hồn trong sáng đến không ngờ. Nhận thấy mặt mình
đang đỏ dần, Mạnh Hoàng vội lên tiếng:
- Tôi…tôi về phòng đây.
- Khoan đã! Bài tập này