
lo cho Mạnh Hoàng nên mới làm chuyện ngốc nghếch này sao?- Minh Long cười mà bao nhiêu nỗi buồn đều thể hiện hết
qua nụ cười ấy. Có thể cảm nhận thấy cổ họng Minh Long đang nghẹn đắng
như muốn nuốt hết sự đau khổ xuống tận đáy lòng mà không thể làm được,
- Minh Long, không phải thế. Mình…
Thiên Di bước lại gần và chạm vào tay Minh Long nhưng Minh Long chua xót lắc đầu:
- Không phải ư? Cậu đã yêu Mạnh Hoàng rồi đúng không?
Câu hỏi của Minh Long Không chỉ làm Thiên Di thảng thốt mà còn khiến trái
tim Mạnh Hoàng bắt đầu loạn nhịp. Bởi vì…đây cũng chính là câu trả lời
mà Mạnh Hoàng luôn muốn nghe.
- Cậu…cậu hỏi vậy là sao?- Thiên Di lùi lại vài bước.
- Cậu không muốn trả lời cũng không sao. Nhưng bây giờ giữa mình và Mạnh
Hoàng, cậu nhất định phải chọn một người! Cậu chọn ai? Thiên Di, cậu mau nói đi!
Thiên Di sững người. Chọn Minh Long hoặc Mạnh Hoàng?
Chưa bao giờ nó nghĩ đến tình huống này, lại càng chưa một lần thực sự
đặt tình cảm của hai người lên bàn cân để suy nghĩ. Đầu óc Thiên Di bỗng nhiên xuất hiện hàng nghìn tiếng nói mà nó không biết nên nghe theo
tiếng nói nào. Cuối cùng, đôi chân Thiên Di dường như không thể trụ vững trên cái áp lực tình yêu này nữa, nó vùng chạy ra khỏi lớp. Minh Long
toan chạy theo nhưng Mạnh Hoàng đã kịp giữ tay Minh Long lại: “ Đừng
đuổi theo.Hãy để cho Thiên Di có thời gian suy nghĩ”.
Thiên Di dựa người bên cửa sổ, ánh mắt hướng về phía khu vườn quanh năm
xanh tốt với những loài hoa mà nó yêu thích. Những hình ảnh về Minh Long và Mạnh Hoàng như một cuốn phim quay chậm cứ lần lượt ùa về trong tâm
trí của Thiên Di. Từ khi nào mà cả hai người con trai ấy đều xuất hiện
trong cuộc sống của Thiên Di và trao cho nó những tình cảm chân thành.
Một mặt trời ấm nóng luôn mang đến cho nó nụ cười và sự vui vẻ, một mặt
trăng lạnh lùng nhưng ẩn chứa bên trong là cả trái tim biết yêu thương
và là người luôn âm thầm bảo vệ nó. Thiên Di nhớ những lần đi chơi cùng
Minh Long, nhớ lần Minh Long đã cứu Thiên Di trên sân thượng. Rồi đầu óc nó lại miên man nghĩ về Mạnh Hoàng, nghĩ về những cử chỉ quan tâm vụng
về nhưng lại đầy yêu thương. Trái tim Thiên Di như bị bao vây và giằng
xé, dù nó chọn ai đi chăng nữa thì cũng có ít nhất một người phải đau
khổ. Rồi Thiên Di nằm phịch xuống giường, những giọt nước mắt lăn dài
trên má vì giờ nó biết mình phải chọn ai.
***
- Cô Sang, Thiên Di đâu rồi?- Mạnh Hoàng cất tiếng hỏi khi tìm mãi mà không thấy Thiên Di ở nhà.
- Cậu chủ, cô Thiên Di ra ngoài rồi.
- Ra ngoài? Thiên Di đi đâu?
- Tôi cũng không rõ lắm. Cả ngày hôm nay cô Thiên Di nhốt mình trong
phòng, nói rằng có chuyện cần phải suy nghĩ. Lúc nãy thì đã ra ngoài
rồi, hình như trước đó cô Thiên Di có gọi cho một người tên là Minh
Long.
Chiếc cốc trên tay Mạnh Hoàng rơi xuống đất, những mảnh vỡ
bắn ra tung tóe. Mạnh Hoàng ngồi phịch xuống ghế salon, khuôn mặt thất
thần đau đớn. Thiên Di đã suy nghĩ xong và đi gặp Minh Long? Chẳng lẽ
người mà Thiên Di đã chọn…
***
- Thiên Di, cậu làm ơn đừng uống nữa có được không?
Minh Long vừa năn nỉ vừa giằng lấy chai bia từ trong tay Thiên Di. Buổi
chiều, Minh Long đang ngồi ở nhà một mình thì bỗng nhiên nhận được điện
thoại của Thiên Di hẹn ra công viên gần nhà Minh Long. Nghe Thiên Di nói đã quyết định sẽ chọn ai thì Minh Long vội vã ra chỗ hẹn, trong lòng
vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đến nơi thì đã thấy Thiên Di ngồi đó từ bao
giờ, bên cạnh là mấy chai bia đã mở nắp sẵn. Vậy là từ đó đến giờ, Thiên Di liên tục uống, miệng lúc nào cũng tươi cười mà trông đau buồn hơn cả khi khóc.
- Trả mình chai bia đi.- Giọng nói của Thiên Di đã bắt đầu lè nhè.- Mình đang uống để chúc mừng cậu mà. Đáng lẽ cậu phải vui
vì mình đã chọn cậu chứ!
- Cậu thế này thì mình vui làm sao nổi?- Minh Long buồn bã nhìn Thiên Di.
- Cậu biết không? Mình đã chọn cậu, mình không chọn Mạnh Hoàng. Ha, cậu ta có gì hay ho chứ? Làm sao mình chọn cậu ta được.
Rồi Thiên Di cầm lấy một chai bia khác và lảo đảo đứng lên:
- Giờ mình vui, rất vui!
- Cậu dừng lại đi, đừng uống nữa!
Minh Long giận dữ nắm chặt lấy vai Thiên Di. Thiên Di ngỡ ngàng một chút rồi nó bắt đầu mỉm cười, mỉm cười mà những giọt nước mắt lại rơi:
-
Mình ngốc lắm phải không? Mình ngốc nên mới rung động trước Mạnh Hoàng,
ngốc nên mới đau lòng vì cậu ta. Mình phải làm sao, phải làm sao bây
giờ? Mình thực sự đau lắm!
Nói xong Thiên Di đổ gục vào ngực Minh Long. Minh Long ôm người con gái mình yêu trong tay mà thấy như trái
tim Thiên Di đang ở xa rất xa Minh Long. Dù biết Thiên Di đang say mềm
không biết gì nữa nhưng Minh Long vẫn ghé sát vào tai Thiên Di thì thầm: “ Thiên Di, cậu biết không, giờ mình cũng đau lắm!”
Thiên Di nằm ngủ thiêm thiếp trong phòng của Minh Long. Ở công viên, gọi mãi mà
không thấy Thiên Di tỉnh nên Minh Long quyết định đưa Thiên Di về nhà
của mình. Cả nhà đều đi vắng nên Minh Long lại cặ