XtGem Forum catalog
Cô Dâu Mặc Váy Đen

Cô Dâu Mặc Váy Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 8.00/10/388 lượt.

m cụi chăm sóc cho
Thiên Di. Ngắm nhìn Thiên Di đang ngủ, bất giác Minh Long không nén nổi
tiếng thở dài. Đây là lần đầu tiên Minh Long thấy Thiên Di uống say thế
này. Minh Long lại gần Thiên Di và nhẹ nhàng đắp lại chăn cho nó. Đột
nhiên, từ khóe mắt Thiên Di chảy ra một giọt nước- giọt nước mắt khẽ lăn và rơi xuống gối.

- Tôi không thể bỏ mặc Minh Long. Minh Long đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng…Mạnh Hoàng, tôi yêu anh.

Minh Long đau đớn trượt dài xuống nền nhà, một giọt nước mắt mặn chát khác
cũng đã rơi. Những lời Thiên Di nói trong giấc mơ đã kéo trôi nốt hi
vọng mỏng manh cuối cùng của Minh Long. Minh Long bước ra ngoài và lặng
lẽ khép cửa căn phòng.

***

- Thiên Di, bà mau dậy đi!

Thiên Di khẽ nhíu mày rồi từ từ mở mắt. Trước mặt Thiên Di không ai khác mà chính là cô bạn thân nhất.

- Hoa, có chuyện gì mà bà đến nhà tôi sớm vậy?

- Nhà bà ở đâu ra chứ? Đây là nhà Minh Long.

- Hả?Cái gì?- Thiên Di bật dậy.- Sao tôi lại ở đây?

- Hôm qua bà uống say, Minh Long không yên tâm nên đã đưa bà về đây. Sáng nay Long gọi tôi đến đón bà. Mà bà cũng thật là…sao lại uống say thế
chứ?

Thiên Di chỉ mơ màng nhớ rằng hôm qua nó gọi Minh Long ra
công viên, ở đó nó đã uống rất nhiều. Rồi sau đó mọi chuyện thế nào
Thiên Di không nhớ nổi nữa

- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bà mau nói đi.

Thiên Di mệt mỏi kể cho Hoa nghe chuyện đã xảy ra. Hoa từ ngỡ ngàng bắt đầu chuyển sang lo lắng.

- Sao tôi mới nghỉ học một hôm mà lắm chuyện xảy ra thế? Thiên Di, bà đã suy nghĩ kĩ khi quyết định như vậy chưa?

- Tôi chỉ làm theo những gì mình cho là đúng thôi.

- Bà hâm quá!- Hoa gõ mạnh lên trán Thiên Di.- Chuyện tình cảm đừng làm
theo những gì mình cho là “đúng” mà hãy làm theo những gì mình “muốn”.
À, chút nữa thì tôi quên, Minh Long có gửi cái này cho bà.

Hoa
nói rồi đưa cho Thiên Di một tờ giấy được gấp làm bốn. Thiên Di hồi hộp
mở mảnh giấy ra và những dòng chữ bắt đầu hiện lên trước mắt nó.

“Thiên Di, cậu còn mệt lắm không? Chắc là vẫn mệt lắm vì hôm qua cậu uống
nhiều thế cơ mà. Hôm qua khi nghe cậu nói rằng cậu chọn mình, mình thực
sự rất vui. Mình tự nhủ với lòng mình rằng nhất định sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt. Nhưng khi trông thấy những giọt nước mắt của cậu, khi thấy
cậu đau khổ vì người con trai khác, mình biết mình sẽ không thể làm được việc ấy rồi. Mình biết cậu cảm thấy có lỗi với mình, cảm thấy đã nợ
mình rất nhiều nên mới chọn cách ở bên mình. Nhưng mình thì chỉ muốn cậu hạnh phúc, chỉ muốn trông thấy nụ cười của cậu. Cậu yêu Mạnh Hoàng, tại sao lại không ở bên cậu ấy? Mình đã suy nghĩ rất nhiều và đã quyết định sẽ từ bỏ, để cậu có thể được ở bên cạnh người con trai mà cậu yêu. Thời gian ở bên cậu có lẽ sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của mình.
Trong trái tim mình sẽ luôn luôn có cậu, luôn luôn yêu cậu. Còn bây giờ, hãy mau đi tìm tình yêu của cậu đi, Thiên Di ngốc!”

Thiên Di đọc thư của Minh Long mà không biết nước mắt đã rơi từ bao giờ. Minh Long
yêu và chấp nhận hi sinh để cho người mình yêu được hạnh phúc, Long đã
chọn cách buông tay. Hoa thấy Thiên Di như vậy thì cũng vội vã đọc lá
thư rồi mỉm cười:

- Bà thấy không, Minh Long còn hiểu chuyện thế này mà sao bà ngốc thế hả? Còn chờ gì nữa mà không đi tìm Mạnh Hoàng.

- Mình…có thể chứ?- Thiên Di ngập ngừng.

- Tất nhiên là có thể rồi, đi mau lên!

Thiên Di cười tươi rồi chạy vụt đi, trong lòng trào dâng một niềm hạnh phúc khó có thể nói thành lời.

Về đến nhà, Thiên Di không kịp chào cô Sang lấy một cậu, nó vội vã chạy
một mạch lên phòng Mạnh Hoàng và mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, Thiên Di đã thấy Mạnh Hoàng đang ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ. Nó
thấy tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn, Thiên Di run run đặt tay lên vai Mạnh Hoàng.

- Mạnh Hoàng…

- Cô còn về đây làm gì?

Mạnh Hoàng quay lại nhìn Thiên Di, ánh mắt và giọng nói lạnh như băng. Thiên Di sững sờ lùi lại đến khi vấp phải chiếc bàn thì nó mới như sực tỉnh.
Đã lâu lắm rồi Mạnh Hoàng mới lạnh lùng với nó như vậy.

- Anh nói vậy là sao?

- Tôi tưởng cô đã chọn Minh Long thì không còn muốn gặp tôi nữa chứ?- Mạnh Hoàng nhếch môi cười, lại là nụ cười ấy.

- Thật ra không như anh nghĩ đâu. Tôi…

- Thế tôi phải nghĩ thế nào?

Mạnh Hoàng đứng bật dậy và quát lớn đến nỗi khiến Thiên Di giật mình sợ hãi. Thẳm sâu trong đôi mắt lạnh lùng là sự tuyệt vọng và đau thương. Mạnh
Hoàng bây giờ giống như một đứa trẻ bị cướp đi thứ quý giá nhất trong
cuộc đời, trở nên cảnh giác và căm ghét tất cả mọi thứ.

- Bên cạnh tôi, chăm sóc tôi, nói với tôi mấy lời đẹp đẽ, tất cả chỉ là dối trá!

- Anh làm ơn nghe tôi giải thích đi. – Thiên Di bắt đầu nức nở.

- Cô đã không chọn tôi thì còn giải thích gì nữa?- Ánh mắt Mạnh Hoàng
cũng bi thương không kém, đôi môi mím chặt đầy đau khổ.- Tôi đã yêu cô,
đã nghĩ rằng có lẽ cô đối với tôi cũn