
g để nó tan biến. Mạnh Hoàng muốn những ngày tháng
như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
***
Vẫn là quán
café Calla ấy, vẫn là khoảng lặng hiếm hoi của Hà Nội ấy, Thiên Di nhìn
Hoa rồi lên tiếng, trên môi không giấu nổi nụ cười.
- Mọi chuyện xảy ra mà đến giờ tôi vẫn chưa thể tin được. Không ngờ tôi lại yêu và chọn Mạnh Hoàng.
- Và bà rất hạnh phúc với lựa chọn ấy đúng không?
- Ừ, đúng vậy.- Thiên Di cười mà niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt rạng rỡ.- Mạnh Hoàng đã thay đổi rất nhiều.
Hoa ngạc nhiên hỏi lại:
- Thay đổi? Sao tôi không thấy có gì thay đổi nhỉ, vẫn như tảng băng di động.
Thiên Di mỉm cười. Mạnh Hoàng là vậy, lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng
lại ấm áp với duy nhất chỉ một người. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó ngập ngừng lên tiếng:
- Còn…Minh Long thì sao?
Cũng lâu
rồi Thiên Di chưa gặp Minh Long, thỉnh thoảng có chạm mặt nhau trên sân
trường nhưng Long chỉ mỉm cười rồi lại vội bước đi như thể không muốn
làm cho bản thân mình lưu luyến.
- Dạo này Long trầm tư và ít nói hơn. Nhưng cũng không tới mức “khủng hoảng” lắm đâu vì nếu vậy thì đâu còn là Minh Long nữa.
- Nói thật là nhiều lúc tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với Minh Long. –
Thiên Di buồn rầu.- Tôi giống như một kẻ phản bội đầy xấu xa vậy! Nếu
như trước đây tôi chọn Minh Long…
- Thì cả bà, Mạnh Hoàng và Minh Long đều sẽ đau khổ. – Hoa nói bằng giọng nghiêm túc nhất có thể.- Bà
nghĩ Minh Long sẽ hạnh phúc khi ở bên cạnh bà mà không có được trái tim
của bà sao? Muốn người khác được hạnh phúc thì trước hết phải biết mang
lại hạnh phúc cho chính bản thân mình.
Đúng vậy, Hoa nói không
sai. Một điều đơn giản như thế mà đến giờ Thiên Di mới hiểu được. Nó
khuấy nhẹ ly sinh tố và hút một hơi thật dài. Tiếng nhạc phát ra từ bên
trong quán khiến Thiên Di cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình đến kì lạ.
***
Sáng sớm, giữa khu vườn nhỏ xinh đẹp như trong truyện cổ tích, có một cô gái mặc chiếc váy trắng muốt đang cẩn thận tưới nước cho từng khóm hoa. Màu trắng tinh khôi từ chiếc váy cùng khuôn mặt rạng rỡ của cô gái làm cho
khu vườn như lung linh và tươi sáng hơn.
- Đừng xinh đẹp và dễ thương thế chứ.
- Mạnh Hoàng, anh ra đây từ khi nào vậy?
Thiên Di ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hoàng- người mà nãy giờ đã lặng lẽ quan sát Thiên Di và ngắm nhìn nó trong nắng sớm.
- Anh ra từ lúc mà em còn đang mải mê với mấy bông hoa này.- Mạnh Hoàng chỉ tay vào luống hoa hướng dương bên dưới.
- Mà lúc nãy anh nói gì cơ?- Thiên Di nghiêng đầu, đôi mắt khẽ nheo lại đầy khó hiểu.
- Anh nói em đừng xinh đẹp và dễ thương nữa, ngoài kia nhiều chàng trai
đang định trèo cửa biệt thự vào đây tán tỉnh em lắm. Đấy đấy, như lúc
này này!
Thiên Di bật cười:
- Anh đúng là rảnh rỗi quá mà.
- Anh đâu có rảnh rỗi, anh đến là muốn đưa cho em thứ này.
Mạnh Hoàng nói rồi đưa chiếc phong bì đang cầm trên tay ra trước mặt Thiên
Di. Thiên Di vừa nhận lấy chiếc phong bì vừa tò mò lên tiếng:
- Đây là…
- Em cứ mở ra đi rồi sẽ biết.
Thiên Di ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi mở chiếc phong bì. Bên trong là một cặp vé máy bay đi Nha Trang.
- Sao anh lại đưa cho em thứ này?
- Tất nhiên là vì muốn rủ em đi du lịch rồi.- Mạnh Hoàng mỉm cười.- Dù gì kì thi đại học đã kết thúc rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
- Nhưng… chỉ có anh và em?- Thiên Di ngập ngừng, nó chưa bao giờ nghĩ sẽ đi du lịch riêng với Mạnh Hoàng.
- Anh biết em sẽ có phản ứng thế này nên chiếc vé còn lại em hãy mang đến cho Hoa và rủ Hoa cùng đi.
- Thật chứ? Cả Hoa cũng sẽ đi cùng chứ?- Thiên Di vui sướng ôm lấy cổ Mạnh Hoàng.
- Với anh thì không vấn đề, nhưng Hoa có đi cùng hay không còn chờ tài thuyết phục của em nữa.
- Oa, cảm ơn anh nhiều lắm, nhiều lắm lắm!
Thiên Di cười lớn rồi kiễng chân hôn nhẹ lên má Mạnh Hoàng. Trong ánh nắng
buổi sớm, có thể thấy rõ khuôn mặt Mạnh Hoàng đang đỏ dần vì ngượng
ngùng và vì hạnh phúc.
- Không là không, tôi không đi đâu.- Hoa lắc đầu quầy quậy.- Hai người đi du lịch tự nhiên tôi lao vào làm kì đà cản mũi à?
Thiên Di vẫn nằng nặc tóm chặt lấy áo của Hoa:
- Bọn tôi còn không ngại việc đấy thì bà ngại gì. Cả tôi và Mạnh Hoàng
đều muốn bà đi chung cho vui. Vả lại, lúc nào bà cũng nói muốn tới Nha
Trang một lần còn gì!
- Nhưng…làm như thế thì vô duyên lắm. Dù gì thì tốt nhất là tôi cứ ở nhà.
- Này, bà có phải là bạn tôi không hả?- Thiên Di tỏ vẻ giận dữ.
- Ơ, không phải bạn thì tôi là chị của bà à?
- Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi thật sự rất muốn bà đi cùng. Thêm một điều
nữa, bà cũng biết là tôi không thể một mình đi chung với Mạnh Hoàng mà.
- Chuyện này…- Hoa phân vân nghĩ ngợi một lát rồi cuối cùng cũng mỉm
cười.- Nhưng nói trước là chi phí của ai thì người đấy trả. Tôi không
muốn bị mang tiếng là kẻ