
ức và khó chịu.-
Bác có thể nói cháu thế nào cũng được nhưng xin bác đừng nói về Mạnh
Hoàng như vậy. Mạnh Hoàng là người rất nghiêm túc, tuyệt đối không phải
loại người “nông nổi”, càng không phải người mang tình yêu ra làm “trò
chơi” như bác nói đâu.
Bà Minh Mĩ ngỡ ngàng. Rồi từ ngạc nhiên
bắt đầu chuyển sang tức giận, đôi môi bà Minh Mĩ khẽ run lên, những mạch máu như căng ra hết cỡ trên khuôn mặt xinh đẹp.
- Miệng lưỡi của cô cũng không tồi nhỉ?
- Cháu thật sự không có ý gì. Cháu…
- Tôi không biết gia đình cô và chồng tôi có quan hệ thế nào nhưng cô
đừng hi vọng bước chân vào cái nhà này thêm một lần nào nữa!
- Cháu thực lòng rất yêu Mạnh Hoàng. Cháu mong cô hãy cho cháu ở bên cạnh Mạnh Hoàng, cho cháu được chăm sóc anh ấy!
Thiên Di nắm chặt lấy tay bà Minh Mĩ. Nó đã hứa dù có chuyện gì cũng sẽ tin
vào Mạnh Hoàng, tin vào tình yêu mà hai đứa đã phải rất khó khăn mới có
được. Nhưng gần như ngay lập tức, bà Minh Mĩ lạnh lùng hất tay Thiên Di
ra.
- Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất định không để chuyện của cô với con trai tôi tiếp tục diễn ra. Minh Mĩ tôi đã nói là sẽ làm! Còn bây giờ, mời cô ra khỏi nhà tôi!
- Cháu biết ngay bây giờ cô sẽ chưa thể chấp nhận cháu. Nhưng cháu nhất định sẽ khiến cô hiểu cháu
hơn, cháu nhất định sẽ cố gắng để được bên cạnh Mạnh Hoàng.
Thiên Di cương quyết nói rồi quay lưng bước ra khỏi nhà họ Trần. Mãi tới khi
biết mình đã đi xa khỏi đó, nó mới ngồi sụp xuống đường và nức nở khóc.
Mọi quyết tâm và sự mạnh mẽ của nó như tan biến hết. Đứng trước mặt bà
Minh Mĩ, nó đã cố để cho mình không từ bỏ, cố để không gục ngã trước
người phụ nữ quyền lực ấy bao nhiêu thì giờ nó cảm thấy yếu đuối và kiệt sức bấy nhiêu. Nhưng nó không được bỏ cuộc, nhất định không bỏ cuộc.
Thiên Di cố gắng nuốt nước mắt vào trong rồi đứng dậy đi tiếp dù cho
trái tim vẫn đau nhói từng cơn.
Bà Minh Mĩ bước lên tầng hai và tiến lại phía căn phòng của con trai
mình. Mấy người vệ sĩ đứng ngoài thấy bà thì vội vã mở cửa rồi lùi sang
một bên. Bước vào phòng, bà thấy Mạnh Hoàng đang nằm trên giường, khuôn
mặt hơi xanh xao không biểu lộ chút cảm xúc.Thỉnh thoảng, chỉ có đôi mắt của Mạnh Hoàng là rực sáng khi nhìn vào mấy bức ảnh trên tay. Lại là
ảnh của con bé đó.
- Con đã nghĩ thông suốt chưa?- Bà Minh Mĩ lên tiếng.
- Ý mẹ là sao? Mẹ muốn con nghĩ thông suốt về chuyện gì?- Mạnh Hoàng lạnh lùng hỏi lại mà mắt vẫn không rời khuôn mặt tươi cười của Thiên Di trên ảnh.
- Thông suốt về chuyện của con bé kia.
- Con đã nghĩ thông suốt từ lâu lắm rồi, đó là con sẽ không bao giờ chia tay Thiên Di.
- Có chí khí nhỉ?
Bà Minh Mĩ nói rồi tiến lại gần cửa sổ. Cũng từ ô cửa này, con trai bà đã bao lần ngắm nhìn đứa con gái ấy?
- Con bé ấy cũng nói như vậy. Nhưng ngày nào mẹ còn ở đây thì chuyện đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
- Mẹ đã gặp Thiên Di?- Mạnh Hoàng đứng bật dậy.- Mẹ đã làm gì cô ấy?
- Mẹ không làm gì nó, vả lại là nó tự tìm đường đến đây mà thôi.
- Mẹ đừng gây khó dễ cho Thiên Di nữa, đừng làm cho Thiên Di phải đau khổ.
- Con lo nó đau khổ vậy tại sao không nghĩ rằng mẹ cũng sẽ đau khổ khi con cứ mãi thế này?- Bà Minh Mĩ lớn tiếng chất vấn.
- Ở bên cạnh Thiên Di,con sẽ hạnh phúc.- Khuôn mặt Mạnh Hoàng bỗng tươi
tỉnh hơn khi nhắc tới người con gái mà mình luôn yêu thương.- Và khi con hạnh phúc thì cũng chẳng có lí do nào để mẹ đau khổ.
- Con nên
nhớ nó đến đây là để trả nợ, không hơn không kém. Và bố của con bé ấy
cũng đã mang con gái mình ra để làm vật thay thế, để trao đổi như một
món hàng.
- Là bất đắc dĩ, là gia đình ta đã ép gia đình họ! –
Giọng nói của Mạnh Hoàng bắt đầu trở nên gay gắt.- Mẹ đừng nghĩ ai cũng
chỉ biết đến tiền như mẹ!
- Câm ngay!
“Bốp!”.Bàn tay bà
Minh Mĩ run run giữa không trung. Vậy là lần đầu tiên trong đời, bà đã
giơ tay tát đứa con trai của mình. Nhưng đó chỉ là những cảm xúc thoáng
qua, khuôn mặt bà ngay lập tức lại trở về với vẻ lạnh lùng và nghiêm
nghị cố hữu.
- Con hãy nhớ điều này cho mẹ, đừng mơ rằng đứa con
gái tầm thường đấy sẽ được tiếp tục qua lại với con. Mẹ sẽ không để cho
những ý đồ của con tiểu hồ li tinh ấy thành công đâu!
- Mẹ đừng
nói về Thiên Di bằng những lời lẽ đó!- Mạnh Hoàng không hề đếm xỉa đến
cái tát vừa rồi, thứ Hoàng quan tâm bây giờ chỉ là Thiên Di.
- Nó đã nói nó không từ bỏ, cả con cũng vậy. Được thôi, để mẹ xem con và nó còn cứng đầu đến bao giờ!
Bà Minh Mĩ nói rồi bước ra khỏi phòng, lập tức bên ngoài lại vang lên
tiếng khóa cửa lách cách. Căn phòng trở về với vẻ im lặng đến đáng sợ.
Mạnh Hoàng bỗng nhiên nắm chặt tay và đấm mạnh vào tấm gương phía trước. Một…hai…ba…, rồi rất nhiều những giọt máu đỏ tươi rơi xuống nền đất.
Nỗi đau thể xác không sao lớn bằng vết thương trong lòng và sự bất lực
của Mạnh Hoàng. Đột nhiên một cơn đau từ tim dội đến khiến Mạnh Hoàng
phải ôm chặt lấy lồng ngực.